Trời đất như sụp đổ, trận đại chiến hỗn loạn đánh từ nam tới bắc, rồi lại đánh từ tây sang đông, có thể thấy những nơi mà bọn họ di chuyển qua đều để lại cảnh bụi mù.
“Trận chiến này thật sự quá lớn, nửa đêm ăn no rửng mỡ sao?”
“Tránh đi xa vẫn tốt hơn”.
“Lẽ nào có bảo bối xuất thế? Bên trong bao tải đó là gì vậy chứ?”
“Cả đám ngờ nghệch kia có phải đã thương lượng xong rồi không?”, trong Tiên Linh Hư lại vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Ba mươi hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, chín cảnh giới Chuẩn Thiên, muốn lên trời sao?”
Lại nhìn sang Diệp Thành, tim hắn thập thình thịch, muốn nhảy lên đến tận cổ, hắn cứ thế tròn mắt nhìn ra bên ngoài, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy, nếu như ai không để ý chút thôi cũng có thể tan thành mây khói.
Hắn không ngờ cơ thể của mình lại có sức hấp dẫn đến vậy, còn có thể kéo theo nhiều kẻ mạnh như vậy.
Nên biết rằng ba mươi hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đều có thể dẹp bằng Hằng Nhạc Tông, còn chưa kể những kẻ mạnh trong bóng tối, nếu bọn họ xuất hiện thì số lượng thật sự quá đông.
“Không biết giờ ngươi kéo tới Thiên Kiếp thì đám ngu ngốc này sẽ thế nào?”, trong lúc Diệp Thành còn lo lắng thì Thái Hư Cổ Long lại tặc lưỡi: “Cảnh tượng đó…thật sự sẽ rất hoành tráng”.
Trong đại điện hùng vĩ, Đông Hoàng Thái Tâm dùng hai tay ôm ngực, bà ta nhìn một đạo thuỷ màn trước mặt, bên trong đó xuất hiện cảnh tượng rất nhiều kẻ mạnh cướp xác Diệp Thành.
“Thánh chủ, hay là ta ra tay để cơ thể của Diệp Thành…”, phía sau, Phục Nhai hỏi thăm dò.
“Không được vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại cục”, cuối cùng, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng: “Việc của Đại Sở chúng ta không được can dự, chư thiên luân hồi ấn nếu có xảy ra chuyện thì thì Huyền Môn của chúng ta không gánh nổi đâu, Đại La Chư Thiên cũng không gánh nổi, Chư Thiên Vạn Vực càng không gánh nổi, mọi thứ đều phải thuận theo tự nhiên”.
