“Đa phần là không phải đối thủ, Lâm tiên sinh, nhà họ Lương có nền tảng vững chắc. E rằng cao thủ không chỉ có một mình Nham Mại. Cho dù chúng tôi có đánh bại ông ta, những người còn lại của nhà họ Lương thì sao? Đây dù sao cũng là gia tộc được thừa kế hàng trăm năm. Tôi cho rằng tốt nhát là nên nhân nhượng cho khỏi phiền, nếu nhà họ Lương đồng ý xin lỗi anh, anh có thể chấp nhận, không cần phải hùng hỗ doạ người … ” Đội trưởng thấp giọng nói.
Trên thực tế, từ khi bắt đầu biết Lâm Dương sẽ động đến nhà họ Lương, những người này trong lòng đã thầm than, rốt cuộc đây cũng là nhà họ Lương, tuy rằng Lâm thần y có chút nổi tiếng, thành tích cũng quả thực đáng kinh ngạc, nhưng anh ta trông vẫn còn quá non trẻ so với một nhân vật khổng lồ như vậy.
Lâm Dương cau mày, liếc nhìn đội trưởng, sau đó khịt mũi một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “Xem ra tố chất của công ty Man Long chẳng qua cũng chỉ là như vậy.”
Các vệ sĩ át chủ bài đều thay đổi sắc mặt.
“Lâm tiên sinh…”
“Các anh lui xuống đi.” Lâm Dương liếc nhìn điện thoại, nhàn nhạt nói: “các anh đã sợ, cứ lùi lại một bên mà xem đi, hoặc là quay về cũng được. Chuyện của nhà họ Lương không liên quan gì đến các anh! Có các anh hay không cũng như nhau, tôi có thể tự mình giải quyết! “
Những lời này chính là đã đắc tội với tât cả các đám vệ sĩ ác chủ bài rồi.
Mọi người trong lòng đều phẫn nộ.
Đội trưởng cũng âm thầm khó chịu.
Không biết tốt xấu!
Anh ta đối tốt với Lâm Dương, Lâm Dương thì sao? Nhìn giọng điệu này của anh, ngược lại là đang chê anh ta sợ: hãi sao?
Bất luận là ai đi nữa, nghe thấy những lời như vậy cũng đều không vui, càng huống hồ là những vệ sĩ ác chủ bài ngông cuồng tự cao tự đại này.
Bọn họ làm việc cho công ty Man Long không phải là vì tiền, một số người chỉ là để đền đáp ân tình của Man Long mà thôi. Đã tới thế giới này của bọn họ, tiền bạc không thẻ nào làm khó được bọn họ.
“Lâm tiên sinh, không phải là chúng tôi sợ. Chỉ là cân nhắc đến sự an toàn của cá nhân anh thôi. Cho dù hôm nay anh vui vẻ, hôm sau thì sao? Anh có thể tiêu diệt được nhà họ Lương sao? Không phải lần nào anh cũng có thể nhờ ông chủ huy động toàn bộ chúng tôi đến để bảo vệ sự an toàn của anh được. Nếu như một ngày chúng tôi không bảo vệ anh, còn nhà họ Lương thì ra tay với anh, thì phải làm sao? Anh chưa nghĩ đến điều đó sao? ” Đội trưởng trầm giọng nói.
*Lui xuống đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Lâm tiên sinh!”
*Không lẽ muốn tôi gọi điện thoại cho ông chủ của anh, mời anh đi xuống sao?” Lâm Dương liếc mắt nhìn anh ta.
Đội trưởng mở miệng, cuối cùng từ bỏ thuyết phục, chỉ nghiêm nghị nói: “Lâm tiên sinh, chúng tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ của chúng tôi bảo vệ sự an toàn cho anh. Nếu như tình hình trở nên không thể kiểm soát được, chúng tôi sẽ cưỡng chế đưa anh đi. Hy vọng đến lúc đó anh sẽ lượng thứ cho dụng ý của chúng tôi. “
Lâm Dương không nói gì.
“Anh bạn nhỏ này vẫn rất thức thời, Lâm thần y, còn anh thì sao?” Lương Khánh Tùng hừ lạnh hỏi.
Lâm Dương cầm điện thoại lên, bỏ vào trong túi, bình tĩnh nhìn Lương Dự: “Năm phút đồng hồ đã qua rồi.”
Lương Dự cau mày, âm thầm khịt mũi một tiếng, cũng lười để ý tới Lâm Dương.
“Vậy được, ông Lương Dự đã không định làm theo những gì mà tôi nói, nên tôi phải đành tự mình ra tay thôi.”
Lâm Dương nhàn nhạt nói, liền đứng dậy đi về phía Lương Nam Phương.