Thật ra thì việc náo loạn gây rối cũng là một loại ỷ lại.
Cố tình gây sự cũng là một cách thể hiện tình yêu.
Cho nên đối với Cố Lan San mà nói thì tình yêu chân chính đã sớm bắt đầu nảy nở ở trong lòng cô, nhưng cô lại không phát hiện, nó bị thay thế bởi một loại cô tự cho là “yêu“.
Dù vậy thì biểu hiện bên ngoài của cô lại chân thực hơn lòng cô rất nhiều.
Từ nhiều năm trước Cố Lan San đã có thể ở trước mặt Thịnh Thế vô pháp vô thiên, muốn gì thì làm, cô còn cảm thấy điều đó là chuyện đương nhiên.
Mặc dù cho đến bây giờ, cô vẫn không nhận thức được hành động đó của cô có ý nghĩa gì, cô chỉ cảm thấy hình thức ở chung của cô và Nhị Thập chính là như thế, cô cảm thấy chỉ cần có Nhị Thập thì cô có thể muốn gì được đó, có thể diễu võ dương oai điêu ngoa tùy hứng, dù cô có náo đến trời sập xuống thì Thịnh Thế cũng sẽ giúp cô chống.
Cho nên Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế, không hề có ý muốn ngừng mà càng không phân rõ phải trái: “Nhị Thập, anh không cảm thấy anh rất đáng ghét sao? Anh không nhìn thấy em ngã bệnh sao? Em thiếu chút nữa thì chết, em nhập viện bác sĩ còn không cho em ăn cái gì, thế nhưng anh lại ăn trước mặt em, anh không cảm thấy anh làm như vậy là không phúc hậu sao? Anh có biết anh làm như vậy sẽ làm bệnh tình của em càng nặng thêm, cái người này sao lại không hiểu chuyện như vậy!”
Ở trong tình yêu mỗi người đều là người mù.
Bọn họ có thể thấy rõ chính mình lại không thấy rõ đối phương.
Ở trong tình yêu mỗi người đều là người mới.
Không có ai vừa sinh ra đã yêu, mỗi người đều phải học cách yêu.
Cho nên dù Thịnh Thế vừa thông minh lại xuất sắc, nhưng trong tình yêu không thế nào thông minh được, cho nên tới hôm nay Cố Lan San vẫn không hiểu rõ lòng mình, mà anh cũng không hiểu rõ lòng của Cố Lan San.
Vốn cũng đã như người yêu nhưng hai tay mới trong tình yêu này lại quậy lăn qua lăn lại ầm ỹ đến bây giờ quay trở về điểm khởi đầu.