“Ta đề nghị chúng ta dùng thuyền bay để chạy trốn.” Uyển Nhi nói.
“Thuyền bay không dùng được.” Tình Nhu trực tiếp phủ định, nói: “Căn cứ vào tình báo chúng ta đã biết, tốc độ di chuyển của tu sĩ Huyền Tiên cảnh rất nhanh, ít nhất là nhanh hơn thuyền bay.”
“Thuyền bay dùng được mà…” Uyển Nhi còn muốn nói tiếp.
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời nàng: “Thuyền bay thực sự không dùng được, chúng ta ít nhất cũng phải cần một tu sĩ cỡ như Vương Hồng Đao điều khiển thuyền may ra mới có thể khiến ông ta không đuổi kịp.”
“Vậy ta không nghĩ ra cách nào khác.” Uyển Nhi cúi đầu nói.
“Hay là…” Tình Nhu trầm ngâm.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, cũng không lên tiếng cắt đứt suy tư của nàng. Tình Nhu là nữ tu vô cùng thông minh, cố lẽ có thể nghĩ ra sáng kiến hay ho nào đó giúp mọi người.
“Vương Hồng Đao giỏi tính kế, nhưng xét theo đủ loại dấu hiệu để lại, ông ta là người rất quý trọng mạng sống của mình.” Nàng nói.
“Nói tiếp đi.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tình Nhu im lặng một lúc mới nói: “Chúng ta nghĩ cách đánh đảo nổi này rơi xuống gần Giới Ma, như vậy có lẽ sẽ làm Vương Hồng Đao lo sợ không dám đến đảo này nữa.”
Cố Thanh Sơn đỡ trán, nhất thời không biết nói gì.
“Đúng vậy, ông ta không cần đến đảo này, ông ta chỉ cần xuống dưới đẩy nhẹ một cái là xong.” Sơn Nữ nhẹ giọng nói.
Tình Nhu lập tức đỏ mặt, dường như cảm thấy quẫn bách vì mình đưa ra chủ ý không tốt.
“Sơn Nữ, cô thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Công tử, ta đã cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu.” Sơn Nữ nói.
“Sau đó thì sao? Cô có kế sách gì không?”
Sơn Nữ lại chuyển đề tài, nghiêm nghị hỏi: “Công tử, ngài cảm thấy chức trách của một thanh kiếm là gì?”
“Chém?”
“Đúng, cho nên chuyện đau đầu tốn não này ta sẽ không làm.”
“… Được rồi.” Cố Thanh Sơn chỉ đành thở dài một tiếng.
Xem ra mình cũng chẳng có thu hoạch gì.
Tình Nhu đột nhiên lại hỏi: “Công tử, ngài có chủ ý nào không?”
Cố Thanh Sơn nghĩ lại, chần chờ nói: “Ừm, ta có một chủ ý không hay lắm, cho nên ta mới muốn nghe ý kiến của mọi người trước, xem có thể thay thế chủ ý này của ta được không.”
“Chủ ý gì? Hay là cứ nói nghe một chút.” Uyển Nhi cảm thấy hứng thú, hỏi.
Cố Thanh Sơn liền nói một câu.
Ba cô gái lập tức im lặng.
Một lát sau, Tình Nhu mới lấy lại tinh thần, nói: “Công tử, cái này của ngài… không thể coi là chủ ý được.”
Uyển Nhi cũng nhìn hắn, lẩm bẩm: “Ngài còn chủ ý nào nát hơn nữa không?”
– ———
Quay ngược thời gian về trước đó một chút, trước khi Cố Thanh Sơn đến Tích Hương đường tìm kiếm bí tịch trận pháp. Lúc đó, Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy cũng tách nhau ra rời khỏi đài nghị sự.
Triệu Ngũ Chuy trở lại chỗ ở của mình, mở hết toàn bộ trận pháp mình có ra rồi mới đóng cổng lại. Gã băng qua hành lang thật dài, vượt qua một hoa viên, cuối cùng tiến vào phòng tu hành của mình.
Gã cúi đầu, lẳng lặng đứng một lát.
Giờ phút này, không có bất kỳ ai tới quấy rầy gã, tất cả tạp niệm và người khác chuyện khác đều bị phòng tu hành ngăn cách bên ngoài.
Triệu Ngũ Chuy vươn hai tay xoa xoa mặt, dần dần thả lỏng người.
“Thế giới mới…” Triệu Ngũ Chuy thì thào.
Thật lâu sau, gã vô cùng tiếc hận mà thở dài một tiếng: “Thật đáng hận, vì sao ngươi lại cứ phải thề giết Vương Hồng Đao!”
Rầm!
Gã đấm mạnh lên vách tường, mặt tường chấn động đến mức rơi mấy mảng gạch đá xuống.
Bỗng nhiên, đằng sau bức tường, một con đường sâu thẳm xuất hiện.
Triệu Ngũ Chuy ngây ngốc một lát mới đi xuống dọc theo con đường kia. Gã đi sâu vào trong lòng đất, đến trước một trận pháp cỡ lớn rồi lấy ra hơn mười linh thạch, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Linh thạch dùng rồi là mất, không lấy lại được nữa.
Nhưng hiện tại lại không thể không dùng.
Triệu Ngũ Chuy đặt bảy linh thạch vào lỗ khảm trên trận pháp cỡ lớn.
Trận pháp lập tức được kích hoạt, liên tục phát ra tiếng vang nhỏ.
Tiếng vang đó duy trì một lát, nhưng không có biến hóa gì.
Triệu Ngũ Chuy lập tức lo lắng.
“Không lẽ…” Gã đặt tay lên tim mình.
Nhịp tim cũng không khác thường.
Ngay sau đó, từ trong trận pháp truyền đến tiếng ho khan khổ sở.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khan này, Triệu Ngũ Chuy mới thả lỏng.
Gã không dám thở mạnh, yên lặng đứng ở đó chờ.
Tiếng ho khan dần dần biến mất, thay vào đó là một giọng nói đầy phẫn nộ.
“Không phải đã nói không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến quấy rầy ta à?”
Giọng nói này dường như cực kỳ mất kiên nhẫn, còn mang theo chút cảm giác đau đớn.
“Thật sự có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Triệu Ngũ Chuy cẩn thận nói.
“Chuyện quan trọng? Có chuyện quan trọng chó má gì được chứ! Mà thôi, ngươi nói đi.”
Triệu Ngũ Chuy thuật lại hết những chuyện vừa xảy ra.