Đương nhiên, trong số này không có Hoắc Vũ Hạo, hắn đã tiêu hao quá nhiều, cả người lại chỉ có tay phải có thể hoạt động, cho dù bây giờ có ra khỏi pháo đài di động này thì sợ rằng hắn sẽ không đứng vững được. Cuối cùng vẫn là Vương Đông Nhi vào pháo đài đỡ hắn ra.
Trận đấu kết thúc, danh sách chiến đội vào bán kết cũng được ấn định.
Theo thứ tự là: Sử Lai Khắc Học Viện, Thiên Long Môn, Thánh Linh Tông cùng Đường Môn.
Bán kết, thành viên đến từ của Sử Lai Khắc Học Viện chiếm được hai phiếu.
– Chúc mừng mọi người.
Duy Na, Long Ngạo Thiên mang theo đội viên của Tuyết Ma Tông tới chúc mừng Đường Môn.
Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Duy Na còn mang theo vài giọt nước mắt long lanh, tay phải của nàng nắm chặt tay trái của Long Ngạo Thiên, nụ cười trên môi rất chân thành, tựa như không hề bận tâm đến sự thất bại của đội mình.
Bối Bối ha ha cười nói:
– Trận này thắng thật sự quá khó khăn.
Long Ngạo Thiên nói:
– Có cơ hội nhất định luận bàn một phen.
Vừa nói, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo rất suy yếu nhưng may mắn cho xe lăn chống đỡ, sắc mặt tái nhợt hướng đến Long Ngạo Thiên khẽ gật đầu.
Duy Na chân thành nói:
– Vũ Hạo, cảm ơn ngươi nể tình, phần tình nghĩa này Duy Na sẽ khắc ghi trong tâm khảm. Ngạo Thiên là vị hôn phu của ta, nếu như chàng xảy ra chuyện gì thì ta thật không biết làm thế nào nữa.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
– Công chúa điện hạ, chúng ta không phải kẻ thù, hơn nữa Thiên Hồn Đế Quốc vẫn là khách hàng lớn của Đường Môn a, làm sao chúng ta có thể tổn thương đến đối tác của mình đây? Long huynh, chờ ta khôi phục… nếu có cơ hội nhất định sẽ lĩnh giáo huynh một lần nữa. ta thừa nhận, ít nhất tại thời điểm này, nếu một đối một thì ta không phải đối thủ của huynh.
Long Ngạo Thiên nói:
– Không, người thua hôm nay là ta mới đúng. Thân là đội trưởng mà ta lại quá chú trọng năng lực cá nhân, lại không thể giúp Duy Na cân đối toàn đội. Chúng ta quá tin tưởng vào thực lực cá nhân, đây chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại hôm nay. Nhưng ở phương diện này, ngươi làm tốt hơn ta rất nhiều, ta thua, thua tâm phục khẩu phục. Nhưng mà, thất bại của ta chỉ có hôm nay mà thôi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ cố gắng bù đắp điểm yếu của mình.
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả nói:
– Tuy chúng ta không phải kẻ thù nhưng ta rất bằng lòng làm đối thủ cạnh tranh của huynh.
Long Ngạo Thiên đi đến trước người Hoắc Vũ Hạo, duỗi ra tay phải.
Hoắc Vũ Hạo cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, hai người nhìn nhau cười cười, đến đây tất cả khúc mắc trước trận đấu để được gỡ bỏ hoàn toàn.
Duy Na thì đi đến bên cạnh Bối Bối, thấp giọng nói với hắn câu gì đó. Bối Bối khẽ gật đầu, trong mắt chợt lóe ra tinh quang. Hai người trao đổi ánh mắt sau đó tạm biệt nhau, cùng xuống đài thi đấu.
Tám đội loại bốn đội, bốn trận chiến, trận đặc sắc nhất chính là trận đấu này.
Khi đội viên Đường Môn cùng Tuyết Ma Tông đi xuống đài thi đấu, nghênh đón họ là tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả.
Cho dù họ không phải chiến đội của Nhật Nguyệt Đế Quốc, nhưng ai ai cũng tôn trọng cường giả, thứ họ lấy được lúc này chính là sự tán thưởng từ những dân chúng bình thường của Nhật Nguyệt Đế Quốc.
Trên đài hội nghị, Thái Tử Nhật Nguyệt Đế Quốc cũng không rời đi khi trận đấu vừa kết thúc giống mọi lần, hắn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt âm trầm.
Qua một phút đồng hồ hắn mới đưa tay ý bảo Quất Tử giúp hắn đi xuống, dưới sự bảo vệ của rất nhiều hộ vệ rời đi.
– Quất, trận đấu này khiến cho ta rất xúc động a.
Từ Thiên Nhiên cảm thán một tiếng.
Quất Tửôn nhu nói:
– Điện hạ đừng mất hứng, tuy lần này chiến đội của chúng ta không tiến vào bán kết nhưng vẫn còn Thánh Linh Tông.
Từ Thiên Nhiên lắc đầu nói:
– Dù sao Thánh Linh Tông cũng không phải lực lượng của chúng ta, nếu không phải vì đối phó Bản Thể Tông cùng Sử Lai Khắc Học Viện thì ngươi cho rằng ta sẵn sàng cùng mấy tên tà khí đầy người kia hợp tác sao? Nhưng trong việc bồi dưỡng thế hệ trẻ thì chúng ta quả thật đã bị tụt lại rồi. Sử Lai Khắc Học Viện, Bản Thể Tông, không hổ là Học Viện và Tông Môn có lịch sử lâu đời. Nếu như không phải có sự tồn tại của Hồn Đạo Khí thì Nhật Nguyệt Đế Quốc chúng ta có qua vạn năm cũng chưa chắc xưng bá đại lục. Trận đấu hôm nay khiến ta hiểu được rất nhiều điều, trước đây quả thực ta đã quá tự đại.
Quất Tử than nhẹ một tiếng:
– Điện hạ, ngài sẽ trở thành Minh Chủ tương lai của Nhật Nguyệt Đế Quốc chúng ta.
Từ Thiên Nhiên mỉm cười, vỗ vỗ tay của nàng nói:
– Minh chủ hay không ta không quan tâm, thứ ta quan tâm chính là quá trình, chính là quá trình mở rộng bờ cõi, là đứng trên đỉnh thiên hạ. Hi vọng cả đời này của ta chính là muốn đem Đấu La Đại Lục dẫm nát dưới chân.
Quất Tử dứt khoát:
– Điện hạ nhất định sẽ thành công, Quất Tử là đầy tớ của ngài, bất cứ khi nào, Quất cũng nguyện thay ngài chinh chiến sa trường, có chết cũng không hối.
Từ Thiên Nhiên nở nụ cười:
– Chết trận thì không được, ta còn trông mong ngươi sẽ cùng ta hưởng vinh hoa phú qúy cơ mà, bên cạnh ta có mấy người tri kỷ, ngươi chính là người quan trọng nhất.
Quất Tử cảm động nói:
– Tạđiện hạ yêu mến. Điện hạ, người nói xem Thánh Linh Tông có thểđánh bại Đường Môn không? Trận đấu hôm nay có thể thấy Đường Môn quả thực không yếu, Bản Thể Tông cũng thua trong tay họ.
Từ Thiên Nhiên nói:
– Luận về thực lực cá nhân thì Thánh Linh Tông chưa hẳn có thể mạnh hơn Bản Thể Tông, nhưng ngươi quên rồi sao? Thánh Linh Tông có lai lịch gì? Sự tồn tại của họ không hề giống với Bản Thể Tông. Thứ đáng sợ nhất của Tà Hồn Sư không phải thực lực mà chính là chữ tà. Đương nhiên tất cả đều không quan trọng, cho dù ai đạt được giải quán quân thì chỉ có hai lựa chọn, một là thuần phục, hai là chết.