Hai mắt Thảm Vân Niệm vừa đỏ vừa sưng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Nhưng trong lòng Xích Viêm lại đang lo lắng cho Bạch Lạc, hắn sợ Bạch Lạc thật sự giống như Giản Hằng nói kia, bởi vì chịu kích thích quá mức, tổn thương tới thân thể.
Bây giờ, khi đối diện với Thẩm Vân Niệm, Xích Viêm cả người đều có chút phân tâm.
Đây vẫn là lần đầu tiên Xích Viêm cảm thấy, hắn tựa hồ không có thích Thẩm Vân Niệm nhiều như hắn tưởng…
Người hắn thích hình như vẫn luôn là tiểu cô nương trong trí nhớ.
Nhưng mà một màn Thẩm Vân Niệm lộ ra vừa nãy, lại khiến hắn cực kỳ thất vọng!
Hoặc là, thật sự thời gian qua quá lâu rồi.
Tiểu cô nương trước kia sớm đã thay đổi. Còn hắn căn bản không chú ý tới…
Ở trong phòng Dương Khiêm, Giản Hằng đều sắp cười điên rồi.
Hắn hết sức vui vẻ nói với Dương Khiêm:
“Ngươi không nhìn thấy sắc mặt Thẩm Vân Niệm kia xấu tới cỡ nào nhỉ? Nàng ta vừa nãy còn muốn khi dễ Bạch Lạc nữa, may mà ta cơ trí!”
Giản Hằng được Bạch Lạc dặn dò, không thể đem chuyện Bạch Lạc bị rút máu nói cho Dương Khiêm, cho nên hắn cũng không nói kỹ.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng vui vẻ vô cùng.
“Dương Khiêm, ta có phải rất giỏi không? Mau! Hôn ta một cái, coi như là phần thưởng cho ta!”
Dương Khiêm chê ghét nhìn Giản Hằng một cái, căn bản không để ý tới hắn.
Vậy mà Giản Hằng cũng không nản lòng, trực tiếp tự mình chạy qua hôn lên má Dương Khiêm một cái.
“Bỏ đi, nếu ngươi đã ngại, vậy thì ta tới hôn ngươi vậy! Phu quân thân yêu của ta, mau để ta hôn hôn.”
Dương Khiêm cạn lời đẩy Giản Hằng ra, nháy mắt cả gươn mặt đều đỏ ửng.
“Ai là phu quân của ngươi, cách ta xa chút.”
“Đương nhiên là ngươi rồi! Ngươi là phu quân của ta a. Để chứng thực một chút, tối nay hai chúng ta viên phòng đi!”
Dương Khiêm đều sắp bị Giản Hằng dọa chết rồi.
Gia hỏa này sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Bạch Lạc còn đang ở đây đó! Hắn sao có thể ăn nói xà lơ như vậy!
“Ngươi đừng có hồ nháo! Quỷ mới viên phòng với ngươi!”
Bạch Lạc nhìn hai bọn họ trêu chọc nhau, không nhịn được giương khóe miệng, bật cười.
Y đã rất lâu không cười như vậy rồi…
Vốn dĩ, Bạch Lạc vẫn là có chút không yên tâm về Dương Khiêm.
Dương Khiêm không dễ gì tìm được cách trị liệu cho y, bây giờ lại bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể rồi.
Bạch Lạc sợ, cái chết của mình sẽ khiến Dương Khiêm chán nản không gượng dậy được.
Nhưng bây giờ đã có Giản Hằng, y cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
“Giản Hằng, cảm ơn ngươi…”
Bất kể là vừa nãy hắn cứu y, hay là bởi vì có y ở bên cạnh Dương Khiêm…
Bạch Lạc đều vô cùng thật tâm thật ý cảm ơn Giản Hằng.
Có hắn ở đây, thật sự quá tốt rồi…
“Cảm ơn ta cái gì chứ?”
Giản Hằng cười tít mắt.
“Sau này ngươi gả cho Thụy vương, một bước lên mây, đừng quên ta là được!
Thuận tiện lại ban thưởng cho Dương Khiêm nhà chúng ta, tặng cho hắn một núi vàng! Ngày tháng sau này của chúng ta dễ sống rồi.”
Bạch Lạc chỉ cười, không nói gì nữa…
Bởi vì, chỉ có mình y biết, kỳ thực y căn bản không có một bước lên mây gì.
Y vĩnh viễn cũng không thể gả cho Xích Viêm.
Đừng nói y sẽ chết nữa.
Cho dù không chết, y cũng không thể nào gả cho hắn…
Thẩm Vân Niệm lần đầu tiên cảm thấy thất bại như vậy.
Ban ngày nàng giải thích với Xích Viêm.
Nhưng Xích Viêm một lòng nghĩ đến Bạch Lạc, căn bản không có để ý đén nàng.
Bây giờ nàng lại qua.
Người khác có lẽ không nhìn ra, Thẩm Vân Niệm cố ý cầm một hũ rượu ngon qua.
Y phục mặc trên người mỏng như cánh ve, nhìn qua cũng vô cùng mê người.
Đối với Thẩm Vân Niệm, điểm duy nhất nàng không so được với Bạch Lạc, chính là Bạch Lạc bòi Xích Viêm ngủ năm năm.
Nhưng, nàng không có.
Nếu như, nàng cũng có thể lên giường với Xích Viêm, Xích Viêm khẳng định sẽ không tâm tâm niệm niệm nghĩ đến Bạch Lạc như vậy nữa.
Thẩm Vân Niệm không tin, cơ thể của một nữ nhân như nàng, sẽ không so được với một nam nhân như Bạch Lạc!
Dù sao Thẩm Vân Niệm vẫn luôn muốn gả cho Xích Viêm, cho nên nàng cũng khôn để ý lễ tiết gì.
Chỉ cần có thể nắm bắt được tâm Xích Viêm là được.
Thẩm Vân Niệm vô cùng đáng thương cầm ly rượu xin lỗi Xích Viêm.
Nhưng trong lòng Xích Viêm rốt cuộc nảy sinh vướng mắc với nàng, ngay cả lúc nói chuyện với nàng, đều không có ôn hòa như trước.
Thẩm Vân Niệm chỉ có thể không ngừng khuyên Xích Viêm uống rượu.
Nàng muốn sau khi Xích Viêm uống say, sẽ trao thân cho Xích Viêm…
Thẩm Vân Niệm rất xinh đẹp, cơ thể cũng bảo dưỡng rất tốt.
So với thị vệ như Bạch Lạc, cơ thể nàng quả thực mềm mại hơn không biết bao nhiêu lần.
Vậy nên nàng tràn đầy hy vọng kéo ngoại y của mình xuống trước mặt Xích Viêm, chỉ để lại áo yếm bên trong.
Đây là danh tiết của nàng.
Là thứ mà nàng để ý nhất đời này…
Hy vọng Xích Viêm có thể thương tiếc nàng.
“Vương gia…”
Thẩm Vân Niệm có chút ngại ngùng cúi đầu, sau đó nhìn Xích Viêm.
Nàng đang mong chờ Xích Viêm sủng ái nàng.
Đây vẫn là chuyện lớn gan nhất đời này Thẩm Vân Niệm từng làm.
Nhưng khiến Thẩm Vân Niệm không ngờ tới là, Xích Viêm không chỉ không có gấp không chờ nổi ôm lấy nàng, ngược lại lạnh lùng đẩy nàng ra.
“Vân Niệm, ngươi sao có thể như vậy? Chúng ta còn chưa thành hôn, ngươi như vậy là tổn hại phong hóa!”
Xích Viêm căn bản không nghĩ đến Thẩm Vân Niệm thế mà sẽ làm ra chuyện như vậy ở trước mặt mình.
Đối diện với nữ nhân mà mình yêu nhất, trong lòng Xích Viêm thế mà ngay cả một chút xíu xung động cũng không có.
Ngược lại, trong đầu hắn nghĩ đến cư nhiên vẫn là Bạch Lạc.
Bạch Lạc trước giờ chưa từng như vậy…
Y luôn giống như một khúc gỗ vậy, nhưng mà Xích Viêm chính là có muốn như nào cũng không đủ.
Căn bản không muốn ở lại đây nữa, Xích Viêm trực tiếp đi ra ngoài.
“Ngươi một mình ở đây đi, ta đi tìm Bạch Lạc!”
Nói xong, Xích Viêm thế mà vứt một mình Thẩm Vân Niệm ở đây, sau đó đi mất!
Thẩm Vân Niệm quả thực sắp điên rồi!
Nàng căn bản không ngờ mình đã hy sinh đến như vậy rồi.
Xích Viêm cư nhiên ngay cả chạm cũng không chạm vào nàng, sau đó cứ thế đi rồi!
Hơn nữa hắn vẫn là đi tìm Bạch Lạc!
Bạch Lạc, Bạch Lạc, Bạch Lạc!
Thẩm Vân Niệm hận không thể khiến Bạch Lạc lập tức chết đi!
Tên ti tiện đáng ghét này!
Thẩm Vân Niệm đột nhiên đem hũ rượu trên bàn đập xuống đất, thống khổ hét lên!
“Xích Viêm ngươi cái tên hỗn đản, Bạch Lạc hắn có chỗ nào tốt hơn ta? Ngươi sao có thể cứ như thế chạy rồi!
Ngươi đừng quên, người mà ngươi vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm mấy năm nay, người mà ngươi tâm tâm niệm niệm, là ta!