Tất nhiên Tổng giám đốc phải che giấu sự thật, người ta bảo tốt khoe xấu che mà, cứ để Gia An nghĩ rằng cô trồng đi!
Gia An bế Joy đứng dậy, tâm tình vì vậy mà tốt hơn, mỗi ngày trôi quá cứ nhẹ nhàng thế này, thật đáng trân trọng làm sao.
Đoạn nhân duyên này đối với nàng mà nói còn thần kỳ hơn cả phép màu trong cổ tích.
Sau một hồi chơi đùa ngoài vườn, mồ hôi cả ba người đều nhễ nhại, nhất là Joy, thân nhiệt bé tương đối cao, khả năng chịu nhiệt cũng kém, mới ở ngoài trời có một chút thế mà cả người bé đã đổ mồ hôi như tắm.
Lúc trước, Nguyệt Minh thường hay chê Joy không có tóc, trông xấu xí, nhưng bây giờ cô lại nghĩ, cũng may cháu mình ít tóc, chứ nếu tóc nhiều, mồ hôi cứ ra thế này sẽ rất bẩn!
Từ ngày có Joy, Nguyệt Minh liền chăm đọc báo phụ nữ hơn, đặc biệt là mấy chuyên mục chia sẻ kinh nghiệm về chăm trẻ nhỏ. Tổng giám đốc nhà giàu, không có gì ngoài tiền, chỉ cần thấy cái gì thuận mắt và “có vẻ hợp lý” là liền mua về. Mấy ngày trước, cô tha về nhà một đám mút lót sàn, cùng một đống hàng rào, chẳng còn cần quan tâm đến nội thất nhà mình ra sao, cô loay hoay một buổi cuối cùng cũng đóng xong cái “chuồng” cho heo con nhà mình tập bò.
Joy 9 tháng tuổi nhưng lại chưa có bò tốt như mấy đứa nhỏ khác, bé đặc biệt thích bế, nhất là Gia An bế, vì những lúc đó, bé có thể dụi đầu vào ngực nàng, ngửi ngửi, hôn hôn, hít hít… Đừng tưởng rằng bé dính người là tốt, khi bế lâu cực kỳ mỏi tay và tăng khả năng lệ thuộc của bé lên người lớn.
Nguyệt Minh không nói thêm nói bớt gì đâu, cô là chủ tịch của tập đoàn lớn, không lẽ đi nói xấu một đứa con nít chưa cai sữa!?
Ví dụ điển hình là lúc này. Joy sau khi được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, liền áp cái mặt vào ngực bác sĩ An, thi thoảng còn tự cười hi hi.
Mắt Tổng giám đốc giật giật, liền thấy cái tay nhỏ đưa lên, kéo cổ áo Gia An ra, sau đó đưa mắt nhìn vào trong, chẹp chẹp miệng.
Gia An còn đang bận xem tivi, chỉ có Nguyệt Minh chú ý thấy mà thôi.
Hôm nay Gia An lại mặc váy cổ tim, cơ mà làm gì khoét sâu như thế hả bác sĩ An ơi? Joy chỉ cần kéo một chút, đến người ngoài như Nguyệt Minh ngồi đây cũng nhìn thấy cảnh xuân bên trong.
Hai má Tổng giám đốc ửng đỏ khi ánh mắt va phải chút ren màu hồng nhạt. Dù trong lòng cô tự nhủ mình là người đứng đắn, nhưng Joy nhìn bao lâu thì cô cũng nhìn bấy lâu.
Nhưng xin đừng nói Tổng giám đốc háo sắc, oan quá, cô chỉ muốn xem Joy đến cùng là còn làm trò được tới đâu…!
– Ơ?- Gia An cuối cùng cũng phát hiện, nhưng nàng không có gì khó chịu, chỉ cười cười, kéo áo lại ngay ngắn, sau đó tiếp tục ôm bé con vào lòng.
Joy dùng tay nhỏ nựng nựng má Gia An.
Gia An cúi đầu, hôn ngay trán bé một cái rõ kêu.
Nguyệt Minh:..
Đột nhiên muốn trở thành trẻ con.
Joy lại quay sang nhìn Nguyệt Minh rồi chu mỏ, nhăn mặt.
Lại là trò mới!
Những lúc bé thách thức Nguyệt Minh đều như vậy, nhìn cái mặt ghét không chịu được!
Joy bé con lại lần nữa kéo áo bác sĩ An ra, đưa mắt vào trong nhìn, lần này miệng nhỏ còn hôn hôn.
– Măm măm.
Tổng giám đốc hít một hơi, chẳng nói chẳng rằng, đi đến bế Joy nâng lên trời.
– Con, cái đứa nhỏ hư hỏng này!?
Gia An chớp chớp mắt khó hiểu.
– Làm sao vậy?
– Không có gì, chị cứ ngồi đó chơi tiếp đi.
Nói rồi, Tổng giám đốc mang cháu cưng đi lại cái “chuồng heo”, chính thức nhốt tù bé.
Joy tuy không bò rành như mấy đứa nhóc cùng tháng, nhưng bé biết tự ngồi dậy, ngồi còn rất vững, âu cũng là một ưu điểm!
Nguyệt Minh vừa đặt Joy nằm xuống miếng đệm trong chuồng, bé liền điêu luyện xoay người úp mặt xuống, mông chổng lên trời, hai tay nhỏ chống chống đẩy đẩy, cái mông nhỏ lùi về sau, thuận thế kéo bé ngồi dậy.
Nguyệt Minh ồ lên một tiếng, lại có chút xấu xa, đặt Joy nằm xuống lại một lần nữa.
Bé lại xoay người nằm sấp, mông nhỏ chổng lên, bùm một cái lại ngồi dậy.
– Amazing.- Nguyệt Minh bắt đầu thấy thú vị rồi đó.
Một lần lại một lần cô đặt Joy nằm xuống, Joy thì cứ thế tự ngồi dậy.
Người ta nói quá tam ba bận, Joy ngồi hoài cũng biết mệt chứ, nhưng bé không có biết nói, chỉ đành dùng nước mắt thần chưởng mà kêu gào sự cứu giúp!?
Thật ra Gia An cũng đã đứng sau lưng Nguyệt Minh rồi, nhưng nhìn cái trò này cute quá không nỡ phá bĩnh, đến khi Joy khóc ré lên, nàng ngay lập tức chạy vào rào, ngồi xuống rồi bế bé vào lòng.
– Dì Nguyệt hư quá.- Nàng vỗ nhẹ vào lưng Joy, sau đó bĩu môi nhìn Nguyệt Minh.
Joy cũng biểu đạt sự đồng ý, liền từ trên người Gia An trườn xuống, tuy bé không bò thành thạo, nhưng bé trườn được. Bé con trực tiếp trườn về phía Nguyệt Minh, sau đó tự ngồi trước mặt bà dì già.
Phụt phụt phụt—
Vâng, lại phun nước miếng thần chưởng!
Nguyệt Minh: *Lặng lẽ lau nước miếng*
Nếu mà lướt mạng một chút không hiếm thấy được mấy bài đăng tâng bốc tân Chủ tịch T Group, nàng nhớ đến lại đem hình ảnh nghiêm túc với một Nguyệt Minh đầy nước miếng trên mặt, Gia An không nhịn được mà ôm bụng cười. Cười đến chảy cả nước mắt.
Nguyệt Minh tuy bày ra cái mặt tổn thương, nhưng thật ra là đang hùa theo Joy, mà không hiểu sao cứ thấy cô đau khổ là cháu liền tươi như hoa!? Hello bé yêu, chúng ta có nên đi xét nghiệm ADN không?
Joy tiếp tục phun nước miếng, Nguyệt Minh liền hợp tác, ôm lấy tim mình, ngã ngang ra nệm.
– Úi, dì thua Joy rồi!
Khỏi phải nói, Joy là cười vui đến thế nào khi thấy Nguyệt Minh nằm lăn ra đó, bé còn cố trườn lại, dùng tay vỗ vỗ mặt như để xác nhận bà dì già còn sống không.
Tâm trí trẻ con rất đơn giản, bé liền muốn kêu Nguyệt Minh dậy đùa tiếp, nhưng tuyệt nhiên vẫn thấy bà già nhà mình nằm im ru…
Chẳng lẽ bé bắn chết dì út thiệt rồi hả!?
Hai mắt Joy tròn xoe, mang đầy nét hoang mang. Bé lại ư a vỗ mặt Nguyệt Minh, nhưng vô dụng, sau đó liền nhìn Gia An như muốn cầu cứu nàng.
Gia An liền ân cần vỗ nhẹ lưng Joy trấn an, sau đó nói bằng giọng ngọt như mía lùi.
– Mình cùng hồi sinh dì Nguyệt nhé? Joy phải hôn vào má của dì Nguyệt, dì mới tỉnh được.- Gia An vừa nói, vừa giúp Nguyệt Minh vén tóc ra sau vành tai.
Tổng giám đốc vì cái chạm bất ngờ này mà đôi mắt đang nhắm chặt bất giác giật giật, tay chân cũng nổi đầy da gà.
Gia An đối với Joy mà nói như một tượng đài đáng tin tưởng, bé chớp chớp mắt, như thể hiểu được lời nàng nói. Dưới sự trợ giúp của Gia An, Joy cúi người, chụt một cái, một nụ hôn đầy nước miếng chuẩn vào má Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc hơi siết chặt tay, khoé miệng cong lên, trời ơi được Joy chủ động hôn là điều hiếm thấy đối với cô á, trước giờ hầu như Joy chỉ hôn Gia An mà thôi. Nhưng Nguyệt Minh ráng nuốt sung sướng vào lòng, cô không tỉnh dậy, cô muốn tận hưởng sự yêu thương nhiều hơn chút.
Nguyệt Minh hơi hé mắt ra xem tình hình, liền thấy Joy đang ngẩng mặt nhìn Gia An, như muốn hỏi vì sao bé hôn rồi như dì út vẫn chưa tỉnh.
– A, a…- Joy chỉ chỉ vào Nguyệt Minh.
Gia An vẫn cười.
– Con phải hôn thêm một cái nữa, dì Nguyệt sẽ tỉnh.
Nguyệt Minh vẫn nhắm mắt chờ mong, cảm thán Joy đúng thật rất nghe lời nha!
Thậm chí, cái hôn thứ hai này, bé còn cố tình dí môi thật lâu vào má Nguyệt Minh, nước miếng cũng nhiều hơn.
Nguyệt Minh vẫn xấu xa nằm yên không nhúc nhích, Joy lúc này muốn khóc rồi.
Đừng nói là dì út bị nước miếng của bé dìm chết rồi nhé!?
Đừng nói là từ giờ không còn dì út nữa nhé!?
Tuy dì út thấy ghét thật, nhưng không có dì út thì ai nuôi bé đây!? Hông được, có dì út bắt nạt bé mới làm nũng với Gia An được cơ!
Viền mắt Joy ửng hồng, Gia An thậm chí còn thấy được một màn nước mỏng trong mắt bé.
Joy bặm môi, bé đang cố nín khóc, thay vào đó lại nắm lấy tay Gia An, vỗ vỗ lên mặt Nguyệt Minh.
Bé muốn Gia An hôn Nguyệt Minh một cái…
– A…- Gia An có chút lúng túng, sau đó ngượng ngùng.
Không ngờ Joy thật sự rất sáng dạ nha!
Nguyệt Minh đang úp mặt xuống đất, đột nhiên cảm thấy yêu cháu vô cùng, trong lòng không ngừng khen ngợi cháu mình, cô tự nhủ lát nữa sẽ bảo Khả Hân mua thêm một đống đồ chơi cho Joy. À không, trực tiếp ghio di chúc chuyển cổ phần luôn được hông?
– Hưm, dì Nguyệt không dậy, chúng ta thử làm cách khác nha.- Gia An cúi người, thay vì hôn Nguyệt Minh, nàng lại hôn lên má của Joy, sau đó nắm lấy tay bé, đặt lên lưng Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc cạn cả lời, trong lòng thầm tiếc nuối, rốt cuộc vẫn không hôn cô!?
Đã vậy thì cô càng không tỉnh, kiên trì chờ đợi xem Gia An cùng Joy sẽ làm gì tiếp theo.
Joy để tay trên lưng Nguyệt Minh, theo lời Gia An giải thích là truyền sức mạnh vào thì dì út sẽ tỉnh dậy, không hiểu vì sao hai mắt bé chợt lóe sáng. Lấy Nguyệt Minh làm điểm tựa, Joy nâng người dậy.
Gia An hơi ngỡ ngàng, Joy mạnh đến vậy sao?
Xem ra sắp đi được rồi!
Joy muốn leo lên lưng Nguyệt Minh nên Gia An liền giúp cho bé ngồi lên lưng cô. Sau đó, Joy bắt đầu nhún lên, nhún xuống như đang cưỡi ngựa…
Đứa bé 9 tháng tuổi nặng gần 10 ký cứ thế nhún không ngừng trên lưng Tổng giám đốc, một dân văn phòng có lịch sử ngồi bàn giấy hơn 12 tiếng mỗi ngày. Dù có tập gym đầy đủ thì đó cũng là chuyện trước biến cố… dạo này cô toàn là… toàn là ăn rồi ngủ thôi.
– A, Joy cứu dì tỉnh rồi!- Nguyệt Minh cười méo mó, mở mắt nhìn ra sau.
Joy lúc này đâu có thèm để tâm Nguyệt Minh sống chết ra sao nữa, bé con trực tiếp coi bà dì già là con ngựa, chơi rất vui vẻ! Quên cái chuyện dì Nguyệt xỉu gì đó đi ha, giờ dì có dậy hay không vẫn phải nằm thôi.
Công nhận con nít mau thay đổi!
Với sự hào hứng của Joy cũng như đôi mắt cười cong tít của chị bác sĩ, Nguyệt Minh cũng cố bò dậy, làm con ngựa cho cháu cưỡi…
Tổng giám đốc bò từng chút, từng chút khiến Joy vui cười thỏa thích, chính vì vậy mà nhún còn hăng hơn ban nãy.
Nguyệt Minh cũng vì thế mà cao hứng, tiếp tục chiều cháu, cho tới khi… Joy tăng lực, dường như bé dùng hết sức bình sinh…
Rắc—
Gia An liền cảm thấy bất an trong lòng, nàng vội vàng bế Joy đưa cho bảo mẫu, lúc quay lại thì Nguyệt Minh đã nằm sấp dưới sàn, một tay vỗ vỗ lưng của mình, một tay xụi lơ, thở hổn hển.
– Có sao không?- Gia An lo lắng.- Đau chỗ nào?
– K…Không sao.- Nguyệt Minh yếu ớt nói.
Cái gì mà không sao, cô cảm giác lưng mình gãy làm đôi rồi á!?
Gia An có hơi luống cuống, nàng không phải chuyên khoa chấn thương chỉnh hình, không biết rõ tình trạng của Nguyệt Minh nặng nhẹ thế nào, định gọi điện cầu cứu bệnh viện.
Nhưng Nguyệt Minh đã xua tay ngăn lại, nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, dù có đau thấu xương cũng đỡ hơn không ít.
– Không cần đâu, nghỉ một chút là được.- Nguyệt Minh trấn an nàng.
Trên gương mặt Gia An vẫn không thuyên giảm sự lo lắng, nàng cắn cắn môi, có chút ân hận nói “Xin lỗi”.
Lẽ ra nàng không nên bày trò như vậy, nàng quên mất Nguyệt Minh rất hay bị đau lưng.
Nguyệt Minh có thể nghe tiếng Gia An thở dài, còn đang định nghĩ nên nói lời gì tiếp để trấn an nàng, thì đùng một cái, ngay trên má, một xúc cảm mềm mại liền kéo đến.
Gia An hôn vào má Nguyệt Minh.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Một đêm nọ.
Nguyệt Minh: Em có tư thế mới, chị muốn thử hông babe.
Gia An đỏ mặt, thở hổn hển đầy khó khăn. Chưa kịp trả lời thì đã bị Nguyệt Minh kéo dậy, ngồi lên người mình.
Gia An: O.O
Nguyệt Minh cười khẽ: Chị tự động đi.
Gia An: (///o///)
Chiếc giường im lặng chẳng máy chốc lại khẽ run, chỉ là sau vài nhịp thì tiếng thở đã thay bằng một loại âm thanh khác.
Rắc—