Bùi Huyền Trì nghe vậy, không nói nữa, lúc trước đã đút cho Tiểu Bạch ăn ít chè, nên muốn để cậu ngủ thêm một lát, khi nào tỉnh lại thì dùng bữa.
Nếu không, một lát nữa lại đút cậu ăn một ít nước chè.
– —
Sáng sớm.
Vân Lạc Đình hóa thành mèo trắng nhỏ nằm trên đùi Bùi Huyền Trì. Có lẽ là do thể chất linh thú, nên lúc còn là hình người khôi phục rất chậm. Sau khi hoá thành mèo nhỏ thì không còn cảm giác khó chịu như vậy nữa.
Dù sao đã nhiều ngày không ra khỏi cửa, liền dứt khoát biến thành bộ dáng mèo, quấn lấy Bùi Huyền Trì để hắn mát xa cho cậu.
Vân Lạc Đình vỗ cổ tay hắn: “Meo meo!”
Xuống dưới một chút.
“Meo ~”
Ở trên
Sau khi thần hồn hai người giao hoà, không cần cố ý truyền âm. Bùi Huyền Trì cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của mèo nhỏ.
Hắn nghiêm túc di chuyển tay dựa theo phương hướng Vân Lạc Đình chỉ, không thể quá nặng, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, phủ linh lực lên lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng xoa.
Mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi hắn, tiếng ngáy nho nhỏ từ trong cổ họng không ngừng vang lên.
Vân Lạc Đình thỉnh thoảng lười biếng vươn người, ôm lấy tay Bùi Huyền Trì liếm mu bàn tay hắn. Cái đuôi quấn lấy cổ tay hắn, theo động tác tay của hắn mà nhẹ nhàng lắc lư không hề dừng lại.
Bùi Huyền Trì cũng vui vẻ chơi với cậu.
Ngoài cửa, giọng nói của Khôi Nhất từ bên ngoài vang lên: “Điện hạ, trong hoàng cung có tin tức truyền ra.”
Dừng một chút, Khôi Nhất nói: “Có liên quan đến Thuần phi.”
Vân Lạc Đình sửng sốt: “Meo meo?”
Mấy ngày nay chỉ lo tết Thượng Nguyên, nên quên mất Thuần phi.
Nói đi cũng phải nói lại, Bùi Văn Hiên đã bắt người lâu như vậy. Tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu xử lý?
Thật không phù hợp với tính cách của Bùi Văn Hiên.
Mặt Bùi Huyền Trì không đổi sắc tiếp tục trải lông cho mèo nhỏ, hắn nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Khôi Nhất tuân lệnh đẩy cửa ra, sau khi đi vào thì đứng ở trong phòng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Khôi Nhất hành lễ nói: “Thị vệ trong hoàng cung trông coi Thuần phi nói nàng và Tiên Tôn là người quen biết cũ. Nếu là giúp nàng truyền tin về Thiên Huyền Môn, nàng sẽ ghi nhớ phần ân tình này. Sau khi trốn ra sẽ để Tiên Tôn báo đáp, cũng cho không ít vàng bạc.”
“Thị vệ mỗi ngày thay phiên nhau, mỗi thị vệ nàng đều sẽ nói một lần, đưa ra không ít vàng bạc.”
“Ta kiểm tra qua, phát hiện trên vàng bạc còn lưu giữa ấn ký của linh lực, hẳn là do vị đại năng giả nào đó để lại. Sợ người lại xảy ra chuyện, nên thu hết mấy thứ này.”
Bất kể thị vệ có đáp ứng giúp đỡ hay không, đồ vật đưa ra đều chính xác đến tay thị vệ.
Nếu đổi lại thành người khác, khó tránh khỏi sẽ không động tâm, nhưng người trông coi Thuần phi đều là con rối. Sau khi thu vàng bạc đều sẽ nộp lên, cũng không giữ lại nhiều.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Nàng ta không còn cách nào khác.”
Nên đành coi ngựa chết thành ngựa sống để cứu chữa.
Nếu vị Tiên Tôn kia thật sự quan tâm đến Thuần phi, tùy tiện đặt một cái bùa chú, thêm cái khế ước, là có thể biết bên này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại không thấy bóng dáng vị Tiên Tôn kia đâu. Nói vậy vị Tiên Tôn kia cũng không biết bên này đã xảy ra chuyện.
Thuần phi không có người để cầu cứu, chỉ có thể gửi hy vọng tới thị vệ.
Đồ vật đã cho không cầu đáp lại, cũng là vì trong lòng nàng biết chính mình không có lý do để yêu cầu.
Còn nữa, hành động vung tiền như này, cho dù thị vệ có không nhận, thì có lỡ miệng nói ra cũng sẽ cảm thấy có ý tứ. Sau đó nói chuyện này ra bên ngoài, một truyền mười mười truyền trăm, nói không chừng là có thể làm vị Tiên Tôn kia biết.
Hoặc là mấy món vàng bạc kia truyền ra ngoài. Người tu tiên nhìn thấy, cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra.
Tuy hy vọng xa vời, nhưng…… Thuần phi càng không có biện pháp khác, so với ngồi không chờ chết càng tốt hơn.
Bây giờ Thuần phi vẫn chưa biết chuyện Bùi Văn Hiên đã chết. Sợ hắn xuống tay với mình, nên tất nhiên Thuần phi sẽ nóng lòng muốn chạy thoát.
Hơn nữa, tin tức Bùi Văn Ngọc đã chết còn chưa bị truyền ra ngoài. Thuần phi hẳn là muốn thả tin tức ra cho Bùi Văn Ngọc.
Để Bùi Văn Ngọc biết nàng còn sống, mau chóng vào cung cứu nàng.
“Meo meo?” Mèo trắng nhỏ nằm trước mặt Bùi Huyền Trì xoay người.
Ngươi tính xử lý Thuần phi như thế nào?
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì vuốt ve bộ lông của mèo nhỏ, như suy tư gì đó, nói: “Qua mấy ngày nữa ta sẽ vào cung một chuyến.”
Để cho Thuần phi thêm vài ngày nữa, không vội.
Chuyện này nhỏ, không cần để ý, Bùi Huyền Trì hỏi: “Phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ đạc như thế nào rồi?”
“Nguyên liệu nấu ăn điện hạ giao phó đều đã chuẩn bị xong.”
Bùi Huyền Trì gật đầu: “Ta đến phòng bếp nhỏ làm ít điểm tâm cho ngươi. Ngươi đi với ta không?”
Vân Lạc Đình đứng dậy rung bộ lông, lay cổ tay áo Bùi Huyền Trì. Cậu ngựa quen đường cũ chui vào trong rồi xoay người một cái nằm trong đó: “Meo!”
Đi!