Ninh Bất Ngôn nghe vậy mới nhớ tới canh giờ. Y bất chợt ho khan, lên tiếng gọi thị nữ, căn dặn thị nữ dẫn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đi, sau đó thi lễ với tất cả mọi người, đứng dậy rời khỏi.
Ninh Bất Ngôn vừa đi, Giản Hành Chi lập tức hất tay Tần Uyển Uyển ra: “Con hứa bừa gì đấy? Bọn họ chẳng chịu nói gì cả, ta không có cách nào giải chú thuật này.”
“Bọn họ không nói…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y: “Tự người không biết tra sao?”
“Tra cái gì mà tra?” Thúy Lục cũng không hài lòng, lạnh mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Chuyện Minh Tịnh đạo quân nói không rõ ràng, các người là trọng phạm của Quỷ Thành, cô cắt ngang lời ta, có phải chột dạ không?”
“Phần mộ tổ tiên người ta, y không cho cô vào, cô ngồi thương lượng với y làm gì?” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Thúy Lục: “Tự mình đi thôi.”
“Nhưng… nhưng chúng ta không biết phần mộ tổ tiên của Ninh gia ở đâu?” Nam Phong ngồi trên bàn, buồn phiền: “Vậy làm sao đi?”
“Không biết thì tìm.”
Tần Uyển Uyển cảm thấy mệt mỏi, vô cùng bất lực với đám người không có tính chủ động: “Chẳng lẽ mọi người nghĩ người ta giống như NPC, nói toàn bộ tin tức cho mọi người hả?”
“Vậy…” Tạ Cô Đường do dự lên tiếng, Tần Uyển Uyển bị hỏi đến đau đầu, xoay qua nhìn Tạ Cô Đường, cau chặt mày: “Huynh còn ý kiến gì?”
“Không có.” Tạ Cô Đường nhìn mọi người: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao mọi người không trở về sân viện rồi nói?”
Nghe thấy lời Tạ Cô Đường, nhóm người mới nhận ra bàn bạc chuyện này tại đại sảnh không thích hợp, bèn cùng nhau trở về sân viện.
Có điều đã nói gần xong, sau khi trở lại sân viện, ai nấy về phòng mình đi ngủ. Tần Uyển Uyển ngủ phòng bên cạnh Giản Hành Chi. Nàng đang định mở cửa, bỗng nghe thấy một giọng nói già nua gọi lớn: “Tần…”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Vô Danh ôm chăn bông, rưng rưng nước mắt, kiềm chế xúc động gọi nàng: “Tần cô nương!”
Tần Uyển Uyển ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn: “À, ông…” Nàng nhìn xung quanh: “Sao còn chưa ngủ?”
“Ta… ta chính là…” Quân Thù nghe thấy Tần Uyển Uyển quan tâm mình, một luồng ấm áp chảy ngang lòng, giọng nói nhỏ lại: “Phòng chứa củi hơi lạnh.”
Nàng biết hắn là Quân Thù không?
Nhìn Tần Uyển Uyển trước mặt, Quân Thù không khỏi nghĩ có phải vì nàng biết hắn là Quân Thù, cho nên mới quan tâm như thế?
Không, không được, nàng không được biết hắn là Quân Thù. Hắn hiện tại xấu xí thấp hèn như vậy, sao có thể để nàng lưu lại ấn tượng này!
Hơn nữa, nếu như nàng biết mình là Quân Thù, làm sao có thể không đau lòng. Bất luận là yêu hay hận, hắn đều là người đàn ông quan trọng nhất trong lòng nàng!
Nội tâm Quân Thù rối rắm. Tần Uyển Uyển thấy ông lão ôm chăn đứng trong gió lạnh sắp khóc đến nơi, lấy thái độ kính già yêu trẻ, nàng vội khuyên hắn: “Ông mau đi ngủ đi, ta cũng ngủ đây.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển đẩy cửa bước vào phòng đi ngủ.
***
Đi đường mệt nhọc, Tần Uyển Uyển ngủ giấc này rất sâu. Đợi sau khi thức dậy, nàng phát hiện mặt trời đã lên ba sào.
Tần Uyển Uyển vừa mở mắt đã nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường, dịu dàng hỏi: “Dậy chưa? Còn muốn ngủ tiếp không?”
“Sư… sư phụ…”
Tần Uyển Uyển nhìn bộ dạng của Giản Hành Chi, hơi sợ hãi: “Đừng như vậy.”
“Thế còn không rời giường cho ta!”
Giản Hành Chi xốc chăn, túm người ra. Tần Uyển Uyển mặc y phục, Giản Hành Chi thành thạo lau mặt, vừa lau vừa dặn dò nàng: “Sáng hôm nay ta đi xem thử rồi, Tạ Cô Đường dậy giờ Mão(*), luyện kiếm nửa canh giờ. Mỗi ngày con dậy sớm một chút, luyện kiếm cùng y. Hôm nay thì thôi, cho con ngủ nhiều, ngày mai bắt đầu đi tìm y!”
(*) 5-7 giờ sáng
“Đợi đã!”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển ngây ngốc: “Vì sao ta phải tìm huynh ấy.”
“Con phải bồi dưỡng độ thiện cảm của y mà.” Giản Hành Chi buộc đai lưng cho nàng, ngẩng đầu nhìn: “Con định từ bỏ thế à?”
“Đúng vậy.”
Tần Uyển Uyển lập tức gật đầu: “Ta không thích đàn ông dậy sớm, ta từ bỏ.”
“Vi sư không cho phép con bỏ dở giữa chừng.”
Giản Hành Chi buộc chặt thắt lưng, Tần Uyển Uyển gần như không thể thở nổi. Nàng nhìn Giản Hành Chi, nghe y nghiêm túc nói: “Thích giống như tu đạo, chỉ có y vứt bỏ con, con không được vứt bỏ y.”
Dứt lời, Giản Hành Chi buông thắt lưng, xoay người đi ra: “Đi thôi, mọi người đều đang đợi con.”
Giản Hành Chi vừa đi, Tần Uyển Uyển hít sâu từng hơi một, nới lỏng thắt lưng.
Nàng theo Giản Hành Chi đến đại sảnh. Thúy Lục đang bốc quả anh đào ăn, Tạ Cô Đường đang xem tin tức Tiên giới buổi sáng, Nam Phong lén lút gắp thịt.
Tần Uyển Uyển vừa bước vào, Nam Phong lập tức đứng lên: “Chủ nhân.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười, ngồi bên cạnh Nam Phong, nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra: “Vô Danh kia đâu?”
“Ông ta giờ đang ở phòng bếp giúp việc.”
Thúy Lục vừa đọc thoại bản vừa ăn đào: “Ta không thích nhìn thấy ông ta, ông ta cũng không thể ăn không ngồi rồi.”
“À.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm thấy còn sống là còn tốt, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Hôm nay chúng ta ăn sáng trước, sau khi ăn xong thì ra ngoài hỏi thăm tin tức. Trước tiên chúng ta làm rõ đại khái cuộc đời lão tổ Ninh thị, kẻ thù của ông ta cùng với một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì. Nếu như ta đoán không lầm…”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Thúy Lục: “Minh Tịnh đạo quân chết hơn một trăm năm trước, mà lão tổ này bắt đầu bị nguyền rủa hơn một trăm năm trước, thời gian giữa hai người này có phải quá trùng hợp rồi không?”
Động tác Thúy Lục khựng lại, gật gù: “Cô nói đúng. Vậy hôm nay, ta đi hỏi thăm tin tức, các người đi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Kiếm tu Hoang Thành yêu thích sức mạnh, nếu như cô có thể trở thành Quân tử kiếm, những kiếm tu kia nhìn thấy các người, chắc chắn sẽ biết gì nói nấy. Hơn nữa, quan trọng nhất là chúng ta có thể gặp công tử Vô Ưu, nghe nói vị công tử này cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Nếu nói trên đời này, ai có thể biết tại sao lão tổ Ninh thị trúng chú thuật nhất, thì đó chắc chắn là công tử Vô Ưu.”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghe thế, tò mò hỏi: “Làm sao trở thành Quân tử kiếm?”
“Rất đơn giản.”
Thúy Lục nhìn ba người: “Dưới Hóa Thần, kiếm ý mạnh nhất. Hiện tại bái nguyệt tế mã(*) sắp bắt đầu rồi, chỉ cần một ngay thắng liên tục mười trận là được tham gia trận chung kết, đến đó đánh thắng là xong.”
(*) Lạy trăng cúng ngựa
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi cười: “Đây chẳng phải là đúng lúc ngủ gật, tặng cái gối à?”
“Không sai.” Tạ Cô Đường cũng cười: “Chỉ một Hoang Thành nhỏ nhoi, kiếm ý dưới Hóa Thần, sao có thể so với Thiên Kiếm Tông ta?”
“Dưới Hóa Thần…” Tần Uyển Uyển đọc mấy chữ này, nhíu mày: “Là chỉ tu vi hay là trình độ?”
Thúy Lục ho khẽ một tiếng, hơi ngượng ngùng: “Ta cảm thấy kiểu như Tạ đạo quân đây, nói là Nguyên Anh, nhưng thực ra gần kề Hóa Thần, e là không được phép dự thi.”
“Nhưng ta thật sự là Nguyên Anh mà.”
Tạ Cô Đường nhíu mày: “Sao có thể phân biệt đối xử như thế? Nếu như ta không thể dự thi…”
Tạ Cô Đường xoay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Tiền bối càng không thể.”
Giản Hành Chi ngây người, lập tức phản bác: “Nói bậy, ta vừa mới lên Nguyên Anh, ai nói ta không được?!”
“Thôi đi.” Tần Uyển Uyển cắt ngang mọi người: “Đều báo danh hết, cùng lắm bị đuổi khỏi trường thi.”
Mọi người cảm thấy cũng đúng, liền gật đầu. Sau khi ăn sáng xong, nhóm người chia nhau hành động, ba kiếm tu dẫn Nam Phong cùng đi báo danh, Thúy Lục đi tìm người khác hỏi thăm tin tức.
Nhóm người Tần Uyển Uyển vừa ra khỏi cửa đã gặp Quân Thù đang quét rác.
Quân Thù vừa thấy Tần Uyển Uyển, hắn ngẩng đầu lên, lập tức yêu cùng thê lương đan xen trong mắt. Tần Uyển Uyển chẳng biết ông lão này bị gì, cảm giác tựa như mang theo phông nền mây đen bao phủ, gió lạnh thê lương, cùng với BGM Nhị tuyền ánh nguyệt(*), nhìn đến nỗi nàng bất chợt đơ người.
(*) Là bản nhạc kinh điển của Trung Quốc, được biểu diễn bằng đàn nhị hồ, giai điệu khá buồn
Quân Thù thấy Tần Uyển Uyển nhìn mình ngây ngốc, bi thương lẫn lộn, cầm chổi cúi đầu: “Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta hiện tại, đừng ghi nhớ ta nhếch nhác như thế trong lòng!”
Tần Uyển Uyển bị dọa, kéo tay Giản Hành Chi: “Đi thôi, đi thôi.”
Mọi người cùng nhanh chóng rút lui, chạy tới chỗ Quân tử kiếm báo danh. Điểm báo danh tấp nập biển người, lúc bốn người chen vào thì bắt được bốn số cuối cùng hôm nay.
Tần Uyển Uyển đánh cuối cùng, Nam Phong đánh đầu tiên.
Bốn người nhìn bảng số, quyết định tạm thời vào thành ăn đậu hủ hoa, uống trà chiều, hỏi thăm vài tin tức.
Cả đám vui chơi hết một ngày, đến buổi chiều thì trở lại trường đấu, phe phẩy quạt ngồi đợi trên võ đài.
Kiểu cố hương của kiếm tu như Hoang Thành có niềm yêu thích mãnh liệt với đánh đấm, sân thi đấu rất chuyên nghiệp, giống như võ đài quyền anh hiện đại, xung quanh buộc dây thừng, kiếm tu đứng bên trong chém giết lẫn nhau, đánh qua đánh lại.
Tu sĩ đánh nhau vô cùng náo nhiệt. Nam Phong đứng trên vai Giản Hành Chi, nâng dưa hấu với muỗng. Tần Uyển Uyển đội mũ rơm cầm muỗng, Tạ Cô Đường cầm trái dừa cắm ống hút bằng giấy. Nhóm người lẫn trong đám đông, cùng ngẩng đầu xem sấm chớp đì đùng, lửa bay vèo vèo, giống như một quả pháo hoa cỡ lớn nổ tung, đồng thời phát ra mấy tiếng “Oa” , “Ô” , “Lợi hại” cùng đám đông.
Đánh đến xế chiều, rốt cuộc tới lượt Nam Phong.
Giám khảo trên võ đại uể oải gọi: “Số ba trăm ba mươi ba, Nam Phong.”
Nam Phong học theo bộ dạng tuyển thủ dự thi phía trước, bay từ trên trời xuống, hùng hổ lên sàn đấu!
Tiếng “Oa” kinh ngạc của Tần Uyển Uyển còn chưa phát ra, Nam Phong đã bị người ta đá một cước văng xuống.
Cả quá trình chưa tới hai giây.
Tần Uyển Uyển chạy như bay tới trước mặt Nam Phong, đỡ nó dậy: “Nam Phong! Ngươi sao rồi? Ngươi vẫn ổn chứ?!”
“Chủ… chủ nhân…” Nam Phong ôm ngực: “Ngực Nam Phong… đau quá.”
“Còn ai nữa!”
Lúc Nam Phong nói chuyện, tên đàn ông cường tráng y phục rách rưới trên võ đài nhìn quanh bốn phía, cơ bắp phản chiếu loang loáng dưới ánh mặt trời, khí thế hung hăng: “Còn ai dám lên!”
“Khinh người quá đáng!”
Tạ Cô Đường thấy Nam Phong bị thương, đột ngột đứng lên: “Xem ta dạy dỗ hắn.”
Nói xong, giám khảo gọi tên Tạ Cô Đường: “Số ba trăm ba mươi bốn, Tạ Cô Đường.”
Tên Tạ Cô Đường vừa vang lên, xung quanh xôn xao nghị luận.
Dẫu sao cũng là người đứng đầu Đại hội đấu kiếm Thiên Kiếm Tông, Kim Đan cấp chín trăm năm khó gặp, trăm năm cận kề Hóa Thần, Đại sư huynh Thiên Kiếm Tông…
Bất cứ cái danh nào vang lên cũng đủ khiến kiếm tu bình thường quỳ phục.
Tạ Cô Đường đứng trên võ đài, giơ tay cầm kiếm, lạnh giọng nói: “Lúc nãy ngươi hỏi còn ai không?”
Người nọ ngây ra, sau đó vội vã nhìn về phía giám khảo: “Giám khảo, loại người này cũng có thể dự thi sao?!”
Vừa dứt lời, ba giám khảo cùng nhau giơ bảng: “Không thể.”
Tạ Cô Đường sững sờ, sau đó nhìn thấy giám khảo giơ bảng lần nữa: “Phạm quy.”
“Ấy, không phải…” Hai tu sĩ Hóa Thần bên dưới xông lên, kéo Tạ Cô Đường xuống. Tạ Cô Đường gấp gáp lên tiếng: “Ta là Nguyên Anh! Ta không phải Hóa Thần!”
Đám đông tại đó trầm mặc một giây, cả đám: “Ui~ không biết xấu hổ.”
“Hóa Thần và kiếm ý Hóa Thần trở lên đều không thể dự thi.”
Một giám khảo đặc sệt giọng địa phương mở miệng nói, sau đó cúi đầu đọc: “Số ba trăm ba mươi lăm, Giản Hành Chi.”
“Y quá nổi bật.”
Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường bị kéo đi, an ủi Tần Uyển Uyển: “Con yên tâm, sư phụ nhất định báo thù cho Nam Phong.”
Dứt lời, y cầm kiếm gỗ bước về phía võ đài.
Trời chiều ngả về Tây, tia sáng cuối cùng chiếu lên người Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cố tình khiêm tốn, đi từng bước lên võ đài. Người trên võ đãi lạnh mắt nhìn y, Giản Hành Chi bước lên trước, thi lễ giống như một tu sĩ bình thường, sau đó kiếm gỗ tùy ý gương lên, lạnh nhạt nói: “Xin nhường.”
Vừa dứt lời, tất cả giám khảo cùng giơ bảng: “Gian lận.”
Giản Hành Chi ngây người, chỉ kiếm gỗ về phía giám khảo, quát: “Các người dựa vào đâu nói ta gian lận?!”
Giám khảo đồng loạt chỉ tấm bảng về phía thứ giống như nhiệt kế bên cạnh. Nhiệt kế cao bằng người, linh khí ở giữa phát sáng. Giờ phút này, Giản Hành Chi cầm kiếm gỗ chỉ vào giám khảo, linh khí phát sáng lập tức vọt thẳng lên tới đỉnh, nổ tung đồng hồ.
“Đá đo lường kiếm ý đã nổ rồi…” Giám khảo bên cạnh châm chọc Giản Hành Chi: “Ngươi còn không thừa nhận ngươi gian lận?”
Dứt lời, giảm khảo chỉ vào Giản Hành Chi: “Kéo xuống.”
Nghe thế, người đối diện cười ha hả.
“Ta còn tưởng là thứ gì. Lên đi, còn ai nữa, mau lên đi!”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi phát cáu. Y bước một bước lên trước, nhưng động tác tu sĩ tới càng nhanh hơn, vội túm lấy y. Giản Hành Chi chém kiếm gỗ lên người đối phương, quyền đấm cước đá trong tình trạng bị người ta kéo lê, la ó dọa dẫm: “Tên khốn nhà ngươi đừng tưởng mình yếu mà ta không dám đánh ngươi, đừng có ngang ngược. Đợi lát nữa đồ đệ bổn tọa đi lên, nó sẽ đánh bay ngươi trong vòng ba chiêu. Ngươi chờ đó cho bổn tọa!”
Tên đàn ông cường tráng nghe thấy lời Giản Hành Chi, cười khẩy, quét xung quanh võ đài: “Đồ đệ của hắn là ai? Lên đây cho ông! Xem ông đánh gãy xương hắn hay là hắn đánh gãy xương ông! Có can đảm thì lên đây, xem ta có đâm hắn thành cái rổ không!”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền lẳng lặng cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ đổi bảng số.
Nàng không can đảm, thật sự không can đảm.
Cũng may trước khi giám khảo đọc tên nàng, mặt trời đã hoàn toàn khuất núi.
Giám khảo nhìn mặt trời, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, giọng điệu vừa qua quít vừa nhanh gọn.
“Tan làm rồi, tan làm rồi, mọi người mau về nhà ăn cơm, sáng mai lại đến!”
Cũng ngay lúc đó, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Giản Hành Chi, 666 nói: 【Nhiệm vụ mười tới rồi! Giúp đỡ nữ chính trở thành Quân tử kiếm Hoang Thành, lấy được Ngọc Linh Lung. Tổng điểm tích lũy +2000. Có nhận hay không?】
2000 điểm tích lũy!
Khoảnh khắc đó, Giản Hành Chi xoay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển.
Ánh mắt y biến đổi rồi.
***
——oOo——