“Này, cậu nói đi, sau khi tớ rời đi, cậu rôt cuộc đã làm gì cô ấy vậy?”
Vù!! Một con dao lạnh, trực tiếp lia vào con mắt của Bách Dục Hàng, suýt chút nữa thì khiến Bách Dục Hàng đứng tim: “Trời…
không nói thì thôi vậy”
, giống như để cho bầu không khí ấm lên, Bách Dục Hàng hất ngón tay lên, “Đáng ghét ~ dọa chết trái tim của người ta rồi ~”
.
Giọng điệu âm dương kì quái của Bách Dục Hàng, khiến cho sắc mặt của người đàn ông đang ngôi trên giường càng trở nên lạnh hơn, quay đầu lại, đột nhiên nheo mắt nhìn anh ấy: “Bách Dục Hàng, cậu có thể đi rồi đấy”
“Ôi trời! Cậu thật sự tự xoay chuyển thời gian của tớ sao, không dùng đến lập tức đuổi người ta đi sao? Trâm Tu Cẩn, tớ chưa từng gặp người nào vô tình hơn cậu đâu đấy”
Trâm Tu Cẩn thở dài một hơi: “Dục Hàng, quay về nghỉ ngơi đi.
Hôm nay cậu cũng đủ mệt rôi”
Anh ấy lại giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hô đang đeo trên tay: “Ngày mai cậu phải đến trực phòng bệnh đúng không? Đã giờ này rồi, vẫn còn lê mề ở đây, còn có vài tiếng để ngủ.”
Trời…
đột nhiên lại ấm áp, có lẽ người khác sẽ rất khó để cảm nhận được sự ấm áp của Trầm Tu Cẩn, Bách Dục Hàng tuy cảm thấy thái độ trước sau của Trầm Tu Cẩn hoàn toàn chuyển biển, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Người ngoài chỉ biết, con người Trầm Tu Cẩn bá đạo lại mạnh mẽ, vô cùng kiêu ngạo, thực ra, giữa những người anh em với nhau mới biết, sự ấm áp của Trầm Tu Cẩn, người ngoài vốn dĩ không cảm nhận được.
Bách Dục Hàng đột nhiên nhìn về người phụ nữ đang nằm trên giường, trong lòng lại hiện ra một khả năng.
Rồi anh ấy lại quay đầu nhìn sang người đàn ông sắc mặt lạnh lùng kia…
không, phải, chứ??? Sự ấm áp của Trầm Tu Cẩn? Sự ấm áp của Trầm Tu Cẩn? Cũng tặng cho Giản Đồng?








– —————–