Hắn bấm vào nhóm chat, lướt ngẫu nhiên mấy lượt, cuối cùng lướt đến câu Dụ Phồn gửi bên trên.
Trần Cảnh Thâm nhắn trả “Không biết” trong nhóm chat, sau đó đi đến trước mặt người đang ngồi trên ghế cúi đầu gõ chữ, gọi: “Dụ Phồn.”
Dụ Phồn vô thức nhớ đến lần trước Trần Cảnh Thâm gọi tên cậu, nói mấy câu vớ vẩn thiếu đòn gì đó. Tai cậu tê rần, vẻ mặt chợt lạnh đi không ít, tiếp tục gõ chữ mà không thèm ngẩng đầu lên.
[Vương Lộ An: …Thế rốt cuộc là ai vậy? Khối mấy? Lớp nào? Để hôm thứ hai tao đi xem xem có đẹp không.][Chu Húc: Có khi là lớp bọn mày.] [Vương Lộ An: Không thể nào, lớp tao trừ Chương Nhàn Tịnh với Kha Đình ra thì chưa có bạn nữ nào nói chuyện được với Dụ Phồn hơn mười câu.] [Tả Khoan: Mày hỏi thế không thừa à? Chắc chắn là đẹp rồi, không thì sao Dụ Phồn hẹn hò với cô ấy được??] [-: Rất xấu, vướng víu, gây sự vô cớ, lúc đấy tao bị mù.] [Chu Húc: Hả? Nói người yêu cũ như thế không tốt đâu…] [Tả Khoan: Đệt, mày tồi thế.] [S: T-T] [Chương Nhàn Tịnh: ?] [Vương Lộ An: ?]“…”
Bàn tay đang gõ chữ chửi bậy của Dụ Phồn khựng lại, không thể nhịn được nữa mà ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt mình nãy giờ, “Trần Cảnh Thâm, ai cho cậu nhắn vào trong nhóm ——”
Trần Cảnh Thâm kéo khăn lông xuống, khom lưng hôn cậu, âm thanh của Dụ Phồn ngưng bặt ngay lập tức.
Dụ Phồn ngồi trên ghế, ngu người mất mấy giây mới lại hỏi: “ĐM cậu… làm gì đấy?”
“Dỗ cậu.” Trần Cảnh Thâm nói, “Đừng chia tay được không?”
“…”
“…”
Dỗ cái đéo gì? Không phải vừa nãy cậu nhây lắm à?
Dụ Phồn rất muốn đá hắn cút đi, nhưng lại liếc thấy một loạt dấu vết màu đỏ ngay ngắn trên sườn cổ hắn.
Là vết cắn khi nãy rốt cuộc cậu không kìm được.
Vì vậy chân vừa nâng lên đã hạ xuống, cậu khô khan hỏi: “Cổ có đau không?”
“Đau.” Trần Cảnh Thâm nói.
“Đáng lắm.” Dụ Phồn lạnh lùng nói, quay đầu nhìn xung quanh, “Urgo nãy cậu vừa mới lấy ra đâu rồi?”
“Trong ngăn kéo.”
Dụ Phồn kéo ngăn bàn, lúc lấy urgo còn tùy ý nhìn lướt qua bên trong. Ngăn bàn của Trần Cảnh Thâm cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, văn phòng phẩm xếp theo phân loại, liếc mắt vào có thể nhìn đến tận cùng.
Tầm mắt Dụ Phồn dừng lại trên quyển sổ màu đen nằm tít bên trong cùng.
Một quyển sổ trông rất cũ kỹ, chẳng có gì đặc biệt, điều thu hút ánh mắt cậu là vì thứ đồ được kẹp trong quyển sổ đó không được đặt thẳng mà để lộ ra một nửa, trông có vẻ là một tờ giấy hình chữ nhật, cậu còn loáng thoáng thấy được mấy chữ.
Chữ gì nhỉ?
Dụ Phồn nheo mắt nhìn một lúc mà không đọc ra, mẹ nó chứ chữ này còn xấu hơn cả chữ cậu.
“Sao thế?” Trần Cảnh Thâm phơi khăn ra ngoài ban công, sau đó quay người trở về.
“Không có gì.” Dụ Phồn không có sở thích nhìn trộm sự riêng tư của người khác, cậu đóng ngăn kéo lại, xé urgo, “Lại đây mau lên, dán xong tôi về.”
Huyền quan nhà Trần Cảnh Thâm có một bậc thang trũng xuống, trên tủ giày trưng một loài hoa Dụ Phồn không biết tên, hương thơm khá mỏng.
Dụ Phồn cúi đầu xỏ giày, phải thò tay giữ quần, cậu nhíu mày nói: “Trần Cảnh Thâm, quần cậu rộng quá đi.”
Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua eo cậu theo tiếng nói, chợt nhớ đến hình ảnh khi nãy, ánh mắt chớp lóe, hắn nói: “Thật ra cậu không về cũng được.”
“Im.”
“Thế lời hôm nay cậu nói còn được tính không?” Trần Cảnh Thâm nói, “Mai đi xem phim.”
Dụ Phồn sửng sốt một lúc mới nhớ lúc mình đang đánh nhau có dành ra ít phút để đồng ý.
“Tính.” Dụ Phồn dừng lại giây lát, “Lần này tôi mua vé.”
Trần Cảnh Thâm đáp “Được”.
Đi giày xong, Dụ Phồn ngước mắt lên, xoa nhẹ chóp mũi, nói: “Tôi sẽ không đến muộn.”
Ban đầu Trần Cảnh Thâm vốn dựa người trên tường, nghe vậy, hắn chớp mắt, không kìm được lại nghiêng mặt về phía cậu.
Vừa định chạm vào, ngoài cửa phòng bỗng vang lên một tiếng “Tít ——” sắc bén, cả hai người đều sững ra.
Đầu óc Dụ Phồn rỗng không, theo bản năng đẩy mặt Trần Cảnh Thâm ra.
Cửa bị đẩy ra, Quý Liên Y nghiêng người dặn dò với tài xế đằng sau mình: “Để hành lý ở đây là được. Chín giờ tối mai đến đón tôi ra sân bay, đừng đến muộn, với cả…”
Bà vừa nói vừa quay đầu, sau khi nhìn rõ cảnh tượng, giọng nói ngưng lại mất mấy giây, “Cảnh Thâm? Sao con lại đứng ngoài này? Đây là… Dụ Phồn?”