Giao tình giữa Tần Phong và chồng mình Rishima biết rất rõ. Nhưng những lần làm ăn hay tiệc tùng gì đó bà đều không ra mặt, hắn không nhận ra bà. Lần này cũng không thể phông có phép tắc như vậy, rốt cuộc Rishima gật đầu.
David thấy vợ đồng ý liền dẫn vợ đến chỗ của Diễm Tinh và Tần Phong nói: “Tần lão đại, thật bất ngờ, hôm nay lại gặp ở đây.”
Tần Phong cùng Diễm Tinh cũng đứng lên theo phép lịch sự: “Ngài David.” Tần Phong nói xong liền quay sang Rishima gật đầu nói: “Chào phu nhân.”
Rishima cũng tươi cười, thấy Tần Phong giống như không để ý nhiều, tâm trang thả lỏng hơn đôi chút: “Chào Tần lão đại, và vị tiểu thư này.” Ngày đó bà giúp đỡ Tần Phong thiết kế tòa lâu đài đó. Cho nên bà biết rất rõ tòa lâu đài đó có kết cấu như thế nào. Những đường hầm, cơ quan mật đều nắm rõ. Lúc hắn đến nói chuyện bà đồng ý nhưng bà đã nói rõ bà sẽ giúp hắn, cũng sẽ không tiết lộ một chút nào ra bên ngoài, đổi lại hắn cũng không được phép động đến tính mạng bà. Có điều bà vẫn sợ Tần Phong sau khi dùng bà xong sẽ không giữ lời mà giết người diệt khẩu, cho nên sau khi tòa lâu đài được xây dựng xong bà cũng chạy mất. Nhưng Rishima không biết, ngay từ lúc bà ấy bỏ trốn Tần Phong đã biết. Hắn lại không có ý định giết bà. Tư liệu về bà mỗi năm hắn đều có, lời hứa đó chỉ cần bà không phạm quy hắn sẽ không động đến bà. Cho nên hắn cũng không xem tư liệu mà để yên cho bà sống.
Rishima biết về danh tiếng của Tần Phong, lại cũng biết bên người hắn chỉ có một cô gái họ Quách, bà cũng chưa gặp bao giờ. Vì vậy bà nhầm Diễm Tinh thành Quách Ngọc, ngầm đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Diễm Tinh nhận được ánh mắt quan sát của bà, nụ cười vẫn giữ, gương mặt không có biểu cảm gì gọi là không thoải mái cô nói: “Chào ngài David, chào phu nhân đây, tôi là Triệu Diễm Tinh, tên tiếng anh là Doris. Rất vui khi được làm quen với hai vị.”
Rishima nghe cô giới thiệu không phải là vị tiểu thư họ Quách kia thì trên mặt hơi bất ngờ sau đó lại thu lại. Bà cười nhẹ: “Vị tiểu thư này này xinh đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.”
“Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi.” Diễm Tinh cười cười đáp lời.
“Hai vị cũng đến đây ăn, nếu không ngại hay là cùng ngồi ăn với chúng tôi.” Tần Phong lên tiếng đề nghị. David đã chủ động qua đây chào hỏi hắn cũng nên chủ động mời họ ăn cơm.
David quay sang nhìn vợ, thấy Rishima đồng ý ông cũng cười nói: “Vậy làm phiền hai vị rồi.” Nói xong ông cùng vợ mình ngồi xuống.
Rất nhanh đồ ăn mọi người gọi cũng đã lên. Tần Phong và David hợp tác làm ăn đã lâu, chuyện để nói về phương diện làm ăn không ít. Trong đó Diễm Tinh và Rishima cũng ngồi nói chuyện về gia đình mình và công việc hàng ngày.
Nghe Diễm Tinh nói về gia đình Rishima hơi bất ngờ nói: “Có phải cô thuộc gia tộc họ Triệu không?”
“Đúng rồi ạ, phu nhân biết sao?” Diễm Tinh dù biết trước nhưng trên gương mặt vẫn lộ ra bất ngờ nên có.
Rishima cười gật đầu: “Không lâu trước đây có từng gặp Triệu Đức Hải của gia tộc Triệu thị. Lại không ngờ có thể gặp được một cô gái xinh đẹp cũng ở gia tộc Triệu thị tại đây.”
Nói chuyện với cô gái này khiến bà có cảm giác thoải mái. Không giống với những cô gái khác, khi biết bà là phu nhân của David một hai đều muốn lấy lòng khiến cho bà mất hứng. Nhưng cô gái này nói chuyện nhẹ nhàng lại hiểu biết, quan điểm cũng có phần giống bà cho nên tạo cho bà có cảm giác thân thiết.
“À, đó là chú của tôi ạ.” Diễm Tinh cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại hiện lên mấy phần buồn bã.
Rishima nhìn thấy ánh mắt cô có vẻ có tâm sự, bà uyển chuyển nói: “Vậy sao? Tôi chỉ mới gặp con gái anh ấy, không ngờ anh ấy cũng có một cô cháu gái xinh đẹp như vậy.”
Diễm Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, ánh mắt dù cố che giấu vẫn có vẻ buồn bã. Nhưng rất nhanh cô lấy lại dáng vẻ ban đầu giống như không có gì, tiếp tục trò chuyện với bà. Điều này khiến Rishima sinh ra lòng nghi ngờ. Gia tộc lớn có rất nhiều chuyện bí mật, bà đều biết cả. Theo bà nhớ gần đây Triệu Đức Hải có nhờ bà làm kiến trúc sư cho tập đoàn Triệu thị, đó là một công trình có quy mô và độ khó khá cao. Ông ấy còn nói anh của ông ấy và con của ông ta muốn giành giật gì đó với ông ấy, kể xấu ông ấy với cha cho nên muốn xin bà chấp thuận. Muốn ở trước mạt cha ông ấy biểu hiện một chút. Bà bị ông ấy làm cho lung lay, đang định hai ba ngày nữa sẽ gọi điện nhận lời. Nhưng khi nhìn thấy cô gái này cùng nói chuyện với cô ấy, khi nhắc đến Triệu Đức Hải trông cô ấy có vẻ buồn bã chứ không có nhiều ghét bỏ. Như vậy khiến bà hơi nghi ngờ về Triệu Đức Hải.
“À đúng rồi, nghe Doris tiểu thư nói phía trên còn có hai người anh trai nữa đúng không?” Rishima muốn giải đáp thắc mắc trong lòng, nên hỏi một câu.
“Vâng ạ. Trên tôi còn có hai anh, một anh trai song sinh và một anh trai cả lớn hơn 9 tuổi.” Diễm Tinh cười gật đầu nói.
Rishima cũng cười, tiếp tục nói: “Theo tôi biết Triệu tổng cùng với con gái và vợ sống ở Mỹ từ lúc con gái họ còn bé. Chắc hẳn quan hệ của mọi người cũng không quá thân thiết.”
Nụ cười trên môi Diễm Tinh hơi cứng lại sau đó lại nói: “Vâng, vì chú cùng thím ở đây cho nên cũng không có nhiều thời gian qua lại.”
Nụ cười này rơi vào mắt Rishima lại giống như cô đang có tâm sự rất lới. Nghi hoặc trong lòng bà ngày càng rõ ràng.
“Hôm trước tôi có nghe nói Triệu thị có một dự án mới muốn đầu thầu đúng không vậy?”
Diễm Tinh gật đầu, ánh mắt có chút phiền não: “Đúng vậy ạ, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được nhà kiến trúc sư nào vừa ý. Nếu lần này không đấu thầu được dự án đó, thì thật đáng tiếc.”
Nghe ngữ điệu của Diễm Tinh, Rishima cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Bà hỏi đến cồn việc Diễm Tinh làm hiện nay. Không ngờ rằng cô gái trẻ tuổi này lại là một nhà thiết kế. Mà thiết kế của cô ấy cũng rất được ưa chuộng trong phạm vi đất nước của cô ấy. Cảm thấy Diễm Tinh có cùng sở thích thiết kế giống mình, Rishima lại càng có thiện cảm với cô.
David nhìn thấy vợ mình vui vẻ nói chuyện với Diễm Tinh bên kia, ông cười nhìn Tần Phong, ánh mắt thâm thúy: “Tần lão đại, trông họ có vẻ rất vui.”
Tần Phong gật đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Đúng vậy.”
“Có một chuyện tôi muốn hỏi. Doris tiểu thư và ngài là mối quan hệ…” Còn chưa nói hết Tần Phong đã trực tiếp trầm giọng nói: “Vị hôn thê của tôi!”
“Không phải Lucy tiểu thư mới…” David cười cười giống như đã đoán được kết quả.
“Không quan hệ.” Nghe đến tên Lucy Tần Phong ngay lập tức nhíu mày, không vui nói.
“Nếu vậy, cậu canh trừng cô ấy cẩn thận. Thứ cho tôi hơi nhiều lời, thế lực của bên Lucy tiểu thư cũng không thể coi thường.” David xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở một chút. Ông đối với vị Doris tiểu thư này có thiện cảm hơn so với vị Lucy tiểu thư bên kia.
Tần Phong cong khóe môi, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Diễm Tinh: “Cô ấy cũng không phải người tầm thường.” Hắn quen biết Diễm Tinh từ nhỏ. Biết được cô gái này trong ngoài bất nhất. So về trí tuệ, cô gái của hắn cũng không thua bất kì người nào đâu. Còn so về vũ lực, có hắn ở đây hắn xem ai có gan dám động đến cô gái nhỏ của hắn. Nhưng David nói đúng, vẫn là nên đề phòng một chút. Nghĩ như vậy, Tần Phong càng quyết tâm muốn dạy cô bắn súng. Cô cần phải học một thứ gì đó để có thể tự bảo vệ bản thân những lúc cần thiết.
David nghe Tần Phong nói vậy, biết hắn còn có ý khác, ông cũng quay sang nhìn Diễm Tinh với một ánh mắt ý vị thâm trường. Tần Phong không bao giờ nói sai sự thật. Cho nên nếu hắn đã nói, vậy cô gái này cũng không tầm thường như vẻ bề ngoài cô biểu hiện ra đâu. Ông cười: “Tôi thất lễ rồi.”
Tần Phong điềm đạm đáp: “Không có gì, tôi biết ngài có ý tốt.” Hai người cũng không nói về đề tài này nữa mà tiếp tục bàn chuyện công việc.
4 người nói chuyện ăn uống, cũng phải 2 tiếng sau mới xong. Diễm Tinh cùng Tần Phong đợi đến khi David và vợ ông ấy lên xe rời đi cũng mới đi về. Nhìn cô gái nhỏ gương mặt vô cùng mãn nguyện, Tần Phong đạm cười: “Tốt không?”
Diễm Tinh đưa mắt nhìn hắn, cô đúng là cạn lời nhưng vẫn trả lời: “Tốt ạ.” Người này đúng là kiệm lời đến mức khiến cô không còn gì để nói.
Rishima sau khi về nhà, ngay lập tức bà gọi cho trợ lý riêng của mình: “Điều tra giúp tôi Triệu Đức Hải của tập đoàn Triệu thị.”
Cúng lúc này tại tòa lâu đài, Diễm Tinh đã về tới nơi. Cô lên phòng, Tiểu Mỹ đã đứng trước trong phòng cô. Diễm Tinh cười gật đầu với Tiểu Mỹ một cái.
Tiểu Mỹ nhìn ý cười trên miệng của Diễm Tinh, biết bước đầu thành công cô cũng khẽ mỉm cười.
“Chị chú ý thông tin, những gì cần truyền đi, bà Rishima chắc chắn phải nắm được.” Đôi mắt Diễm Tinh sáng long lanh nhìn Tiểu Mỹ.
“Tôi đã hiểu ạ.” Tiểu Mỹ gật đầu sau đó ra bên ngoài để cho Diễm Tinh nghỉ ngơi.
Hôm nay một chữ cô cũng không đề cập đến chuyện nhờ bà ấy hợp tác. Vì căn bản bà ấy cũng không nói bà ấy là vị kiến trúc sư kia. Cho nên cô cũng thuận theo ý bà ấy giống như cái gì cũng không biết. Nhưng cô lại dùng cách khác, một cách khiến bà ấy tự điều tra thông tin của Triệu Đức Hải.
Theo như cô biết, Triệu Đức Hải nếu muốn bà ấy ra tay giúp đỡ sẽ có 2 cách nói. Thứ nhất ông ta sẽ bảo ông ta đang bị chèn ép, khiến ông ta muốn chứng tỏ bản thân với ông nội. Thứ hai, ông ta sẽ nói ông ta có một dự án quan trong đang cần đến bà ấy. Nhưng cách nói thứ 2 không có khả năng lớn.
Để bà Rishima nhận lời sau từng đó năm không tham gia thiết kế thì câu chuyện phải thật sự lay động được bà ấy. Cho nên hôm nay cô cố tình giới thiệu cô là Triệu Diễm Tinh, lại nói sơ qua một chút về gia đình mình. Bà Rishima nếu quen biết Triệu Đức Hải hoặc Triệu Đức Hải đã tìm đến bà ấy xin giúp đỡ sẽ biết được cô là người Triệu Gia. Thuận lý thành chương khiến cho cô có biểu cảm khi bà ấy nhắc về Triệu Đức Hải.
Bà ấy dù nghi ít hay nghi nhiều sẽ tiếp tục từ cô dò hỏi. Quả nhiên hỏi đến chuyện dự án đầu thầu kia. Cô lại tiếp tục mang bộ dáng hơi nghĩ ngợi, trở về chắc chắn bà ấy sẽ cho người điều tra Triệu Đức Hải. Xem xem những lời ông ta nói với bà ấy có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Cùng lúc đó cô cho Tiểu Mỹ đi khống chế những thông tin đó, đưa cho bà Rishima thông tin mà cô muốn để bà ấy biết. Bao gồm chuyện Aline, và chuyện ông ta để con gái mình giành hết công lao của nhà thiết kế chính. Lại cho bà ấy biết thêm một chút về chuyện ông ấy từng làm với cô năm 6 tuổi. Cô chắc chắn, chỉ 1-2 ngày nữa, bà Rishima sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô nhắc đến chuyện hợp tác. Khi nãy, cô cùng bà ấy đá trao đổi phương thức liên lạc.
Nhưng đối với bà ấy cô không hoàn toàn có phần tính kế nhiều ngoài chuyện dự án này. Bà ấy là một người phụ nữ tốt, tự chủ, lại mạnh mẽ. Nói chuyện với bà ấy, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Không khác biệt với dự đoán của Diễm Tinh. Chiều hôm sau, khi cô tập bắn súng về Tiểu Mỹ nói lại với cô có một số điện thoại nhắn vào máy của cô. Cầm máy lên, cô thấy đó là bà Rishima bà ấy nhắn: “Nếu nhận được tin này thì gọi lại cho tôi nhé.”
Diễm Tinh vui vẻ cầm điện thoại lên, ấn vào số máy đó. Chuông đổ 2 lần đầu dây bên kia có người nhấc máy.
“Phu nhân Rishima ạ.” Diễm Tinh cười nhẹ, giọng nói ngọt ngào.
“À, tiểu thư Doris tôi có chuyện này muốn nói. Không biết tiểu thư hôm nay có thời gian không? Tôi muốn gặp mặt tiểu thư một chút.”
Bên kia giọng của bà Rishima truyền đến. Không khó nhận ra, trong giọng của bà ấy truyền đến một chút tức giận.
Diễm Tinh cười nhẹ, phối hợp nói: “Dạ được.”
“Vậy tôi sẽ gửi địa chỉ cho tiểu thư.” Bà Rishima thấy cô đồng ý, vui vẻ nói.
“Vâng.”
Sau đó tắt máy, một phút sau, trong máy điện thoại của Diễm Tinh hiện lên một dòng tin nhắn viết địa chỉ và thời gian cho cô. Khóa miệng Diễm Tinh cong lên, đặt điện thoại xuống. Thời điểm đi vào phòng tắm cô còn ngân nga một giai điệu nhạc.