Một người giống như đại bàng bay lướt đi, một người lại tựa như chó chết bị móng vuốt đại bàng quắp lấy. Trong khoảnh khắc, bọn họ đã cách xa con rắn hơn mấy chục bước.
“Hí… iiiiii…”
“Bịch… bịch… bịch… ”
Con rắn đã không thể duy trì Chướng Nhãn Pháp nữa. Quá nửa phần thân trên của nó đang điên cuồng phô bày ra. Rất nhiều thôn dân đã vây quanh bên hàng rào, dùng mắt thường cũng có thể thấy được đuôi con rắn đã trúng mũi kiếm kia. Lớp lân phiến lộ ra ánh lửa màu đỏ, thậm chí ngọn lửa còn lan dần lên phần thân trên của con rắn.
“Hí… iiiiii ~~~~~~~”
“Ầm… ầm… ầm…”
Thân thể con rắn giãy giụa trong nước, khiến cho mặt nước như bị đun nóng, bốc lên từng đợt sương trắng. Con rắn vùng vẫy cũng làm cho mặt sông cuộn sóng không dứt.
“Ầm~~~” một tiếng, một con thuyền nhỏ đang neo đậu gần bờ sông đã bị con rắn lớn đang chịu giày vò này đánh gãy.
Nhìn thấy một màn này, Kế Duyên sợ hãi hít một hơi khí lạnh. Hắn thầm nghĩ nếu thân thể bây giờ của mình bị đánh như vậy thì chỉ sợ là cũng toi rồi.
“Hí… iiiiii ~~~ rống ~~~ ”
Con rắn đau đớn hí lên, âm thanh gào rú khàn khàn. Nó phát hiện ra ngọn lửa trong cơ thể giống như bất diệt, sinh mệnh nó đang bị uy hiếp nghiêm trọng. Trong tình huống này, con rắn dưới sông đã nảy sinh ý định ác độc. Nó mở rộng miệng, hung hăng cắn về phía phần đuôi đang nhô cao của nó…
“Phốc… Két~~”
Âm thanh xương thịt, máu, vảy bị xé nát khiến cho da đầu mọi người, kể cả Kế Duyên, đều run lên. Con rắn này quả nhiên đã quyết tâm cắn đứt phần đuôi dài ít nhất là một phần tư thân thể nó.
Trong nháy mắt, dòng sông nhuộm đỏ màu máu, mà con rắn này vẫn không hề dừng lại, nó điên cuồng khuấy đục nước sông rồi bỏ trốn.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này phát sinh dù cho kẻ khởi xướng Kế Duyên cũng không kịp phản ứng lại.
“Nghiệp chướng được lắm! Vậy mà dám cắn đuôi cầu sinh~~~!”
Vào lúc Kế Duyên đang định đuổi theo thì hắn dừng chân. Hiện tại, gia hỏa này so với đám thú bị nhốt thì còn tù túng hơn, với lại nó cũng ở trong nước, mà bản thân hắn tiêu hao cũng khá nhiều…
Hai giây sau, Kế Duyên lại hét to.
“Thành Hoàng huyện Tuế Viễn, Nhật Dạ Tuần Du đang ở đâu?”
Tiếng hét cực lớn, cuồn cuộn không dứt, vang vọng đến chân trời phía xa chờ câu trả lời.
“Trong huyện xuất hiện yêu vật quấy phá hại người, mong các vị nhanh chóng hiện thân truy bắt~~~!”
Tiếng hét thật lớn vang đến nơi xa, gào thét vọng lại như gió.
“Mong các vị nhanh chóng hiện thân truy bắt… hiện thân truy bắt…”
Kế Duyên xoa ngực để hồi phục linh khí còn sót lại sau khi cơ thể tiêu hao quá nhiều, cũng kiềm chế nhịp tim đang đập thình thịch. Hắn đã phát huy trình độ vượt qua mức bình thường mà hắn có thể làm được!
…
Lúc này đây, ngoại trừ con rắn lớn đang hốt hoảng chạy trối chết vào trong nước, cũng chỉ có một đốm lửa vẫn cháy đỏ rực bám dai dẳng vào đuôi rắn như trước. Mặt nước bốc lên từng luồng hơi trắng xóa.
Ở xung quanh, bất kể là thôn dân hay là gà chó vừa chạy tới vây quanh hàng rào, nhìn thấy cảnh này đều câm nín. Một lúc sau, bọn họ mới giật mình phục hồi tinh thần.
“Là yêu quái đấy..”
“Xà mỹ nữ đó nha.”
“Ai ôi!! Ôi!! Ngay ở bờ sông a….”
“Gã lái buôn này được cứu một mạng rồi!”
“May mà có cao nhân đi ngang qua, nếu không thì thôn chúng ta gặp nguy hiểm rồi!”
“Đâu phải đi ngang qua, vị này ngủ lại tối hôm qua đấy, lão Hứa tiếp khách mà!”
“Lúc nãy vị cao nhân kia vừa mới gọi Thành Hoàng, Âm sai đúng không?”
“Không rõ lắm…”
“Ai ôi, đừng quá phận, đừng quấy rầy cao nhân làm việc!”
….
“Gâu gâu gâu… Gâu gâu gâu gâu…” “Gâu gâu gâu..”
Trái lại, lũ chó trong thôn nhao nhao chạy ra. Chúng chen chúc nhau, chạy từ khe hở gần hàng rào ra ngoài, sủa về phía dòng sông.
Kế Duyên chậm rãi điều tức, đè nén cảm xúc phấn khích xuống. Hắn có chút dở khóc dở cười nhìn mấy con chó này, vừa nãy chúng mày đã làm gì hả!
Chỉ một lát sau, người dân trong thôn vui vẻ nhận ra là trận đánh đã thật sự chấm dứt. Rốt cuộc cũng có người gan lớn bước tới mở cửa gỗ ở hàng rào đi ra.
Hứa lão đầu bị thôn trưởng đánh thức cũng ở đây. Vào lúc lão muốn bắt chuyện với hắn thì thần sắc Kế Duyên khẽ động. Hắn nhìn về phía bờ sông bên kia. Hai đạo hư ảnh buồn bã đang lướt trên mặt sông đến gần chỗ hắn.
Hư ảnh kia mặc áo quan sai khiến Kế Duyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai gã Âm sai đi đến, làm cho đám người và lũ chó đứng gần bờ sông cũng phải né sang một bên, mà những người ở bên ngoài cũng cảm thấy được âm u lạnh lẽo.
Âm sai dừng lại cách Kế Duyên một trượng, chắp tay thi lễ với Kế Duyên.
“Dạ Tuần Du dưới trướng Thành Hoàng huyện Tuế Viễn bái kiến tiên trưởng!”
Đốm lửa cháy đỏ đang bám vào đuôi rắn kia quả thực khiến người khác chú ý, không ai dám xem nhẹ, cũng không có cách nào xác định là loại tiên đạo diệu pháp nào gây ra.
Kế Duyên cũng không đợi bọn họ hỏi chuyện, hắn trực tiếp nói nhanh tình huống một cách rõ ràng.
“Tối nay, trên sông ở thôn này xuất hiện xà yêu quấy phá, dùng thủ pháp lừa gạt, muốn hút lấy huyết nhục dương nguyên của nam nhân. Trùng hợp là ta ngủ lại ở đây, phát hiện ra chuyện này nên đã tức giận ra tay. Bất quá, ta không nghĩ tới nó nhận một kiếm của ta mà vẫn còn muốn cắn đuôi cầu sinh. Vì vậy ta mới nhanh chóng báo cáo Thành Hoàng đại nhân huyện Tuế Viễn, nhờ các ngài ra tay giết chết súc sinh này!”
Hai gã Âm sai lại cung kính ôm quyền thi lễ với hắn.
“Đa tạ tiên trưởng đã ra tay cứu giúp dân chúng huyện Tuế Viễn, cũng đã tạ tiên trưởng đã cho chúng ta cơ hội này. Chúng ra chắc chắn tru sát yêu vật kia trước khi nó chạy ra khỏi huyện Tuế Viễn!”
Nói xong, trong nháy mắt, hai gã âm sai hóa thành làn khói bay đi. Một gã bay về phía hạ du. Một gã khác lướt về phía xa bờ sông, chắc là đến huyện thành Tuế Viễn.
(*) Đoạn Hát Âm: Tiếng gào lớn