“Đúng là đồ tham ăn”-Trí Khanh
“Kệ em”-Thảo Anh
Mộc Hạ khẽ cười, mẹ Đường bắt đầu bất lực với cái đám già đầu trước mắt mà còn làm ra những hành động vô cùng trẻ con này. Khi cuộc trêu chọc qua đi đã để lại hậu quả quá trớn.
Nhưng may mà Mộc Hạ đã nhanh chóng phi tới đỡ lấy.
“Em không sao chứ Hạ Hạ”-Hải Đường lo lắng nhanh chóng chạy tới vừa xem xem Mộc Hạ có bị thương không.
“Không bị thương chứ?”-Trí Khanh
“Em không sao, hai anh chị đừng lo”
Lúc này Mẹ Đường từ trong bếp hớt hải cầm theo cái vá múc canh chưa kịp để xuống mà chạy ra, thấy Hạ Hạ không bị thương bà mới thở phào an tâm. Sau đó lại phải quay sang chỉnh đốn hai đứa con lớn nhà mình.
“Lý Trí Khanh, Lý Thảo Anh. Hai cái đứa này chỉ biết phá thôi, không chỉ suýt chút nữa khiến Hạ Hạ bị thương mà còn làm vỡ đồ cổ. Hai con đã biết lỗi của mình chưa?”
“Do anh hai trước mà mẹ, anh ấy chọc con trước “-Thảo Anh cố gắng biện minh cho bản thân, cô đâu có làm gì sai đâu chứ tất cả là tại ông anh trai đáng ghét Lý Trí Khanh kia.
“Do con bé Thảo Anh cứ chọc nhây đó mẹ”-Trí Khanh
“Hai cái đứa này vậy mà lại không chịu nhận lỗi sao, nau chóng úp mặt vào tường ngay cho mẹ”
Hải Đường tức giận chỉ cái vá vào mặt của hai anh em nhà họ Lý, bây giờ hai anh em mới thật sự rén rồi. Bọn họ không nhiều lời liền nhanh chóng úp mặt vào tường, giờ mấy cái hình tượng hay tự tôn cũng chẳng quan trọng bằng việc bố láo khiến mẹ Đường thêm giận.
Thấy hai người con của mình ngoan ngoãn như vậy mẹ Đường cũng hạ hoả, Mộc Hạ vừa đặt đồ cổ lại chỗ cũ. Vừa nhìn hai nước đang úp mặt ở kia mà khẽ cười, nãy giờ chắc ai cũng thắc mắc sao không thấy ba Hải đâu đúng không.
Thật ra lúc Mộc Hạ còn đang say sưa ngue thì ba Hải nhận được lời mời của đối tác, nên phải đi ngay. Tối này ba Hải không có ở nhà để ăn cơm cùng gia đình được, nói là vậy nhưng ba Hải vẫn về thật sớm để ăn cơm.
Bữa cơm diễn ra trong sự nhộn nhịp của hai con người khắc nhau là Trí Khanh và Thảo Anh. Còn Mộc Hạ thì chỉ biết ngồi cười, cậu không giỏi giao tiếp. Ngang đây là cậu thấy cậu siêu nói nhiều rồi.