Lục Tây Kiêu nhìn chằm chằm vào cô một lúc, đứng dậy, giọng nhàn nhạt: “Ăn xong rồi thì đi theo tôi đến một chỗ.”
“Chỗ nào?”
“Thành phố Bình Xuyên.”
Tim Chu Vãn đập hẫng một nhịp: “Đến đó làm gì vậy?”
“Có chút chuyện cần xử lý.”
———
Từ thành phố B bay đến thành phố Bình Xuyên mất bốn giờ.
Hôm nay, lúc Chu Vãn tỉnh lại thì cũng đã buổi chiều, chuyến bay vào buổi tối, phải ở lại đó một đêm, Chu Vãn nhanh chóng chuẩn vài bộ quần áo của hai người bọn họ xếp vào một cái vali.
Sau khi lên máy bay, Chu Vãn lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Tối hôm qua cô thật sự bị giày vò quá nhiều, trên người thấy hơi không khỏe, chưa chờ được máy bay cất cánh cô đã ngủ thiếp đi, Lục Tây Kiêu nhờ tiếp viên lấy một tấm chăn để đắp cho cô.
Qua một lúc, cuối cùng máy bay cũng bắt đầu trượt nhanh về phía trước.
Lúc bay lên bị mất trọng lực làm cho Chu Vãn mơ hồ tỉnh giấc, nhưng đôi mắt của cô vẫn còn nhắm nghiền, vô thức nắm lấy cổ tay Lục Tây Kiêu, lòng bàn tay khẽ vuốt ve bên trong cổ tay anh.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, sạch sẽ, vài sợi tóc xõa quanh chiếc cổ trắng nõn, hàng mi run rẩy, chậm rãi tỉnh giấc, khuôn mặt vô thức cọ nhẹ vào bả vai anh.
“Lục Tây Kiêu.” Cô gọi tên anh mang theo chút khẩn trương.
“Hửm?”
“Anh đừng sợ.”
Lục Tây Kiêu sửng sốt, cong môi: “Không sao.”
Chu Vãn nhìn vào mắt anh.
Bên ngoài là bóng đêm dày đặc, phía dưới là thành thị rực rỡ ánh đèn, ánh sáng trong máy bay mờ ảo, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ được bật, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp.
Cô không thấy nét sợ hãi nào trong mắt Lục Tây Kiêu.
Anh đã khắc phục được chứng sợ độ cao của mình rồi sao?
Cũng phải.
Anh Hoàng Bình nói, những năm đại học anh đi du học nước ngoài.
Mười mấy giờ đồng hồ bay tới bay lui, đương nhiên là đã khỏi.
Chu Vãn lại lần nữa nhận ra được một chuyện, bọn họ quả thật đã xa nhau quá lâu.
Lâu đến nỗi, ký ức về quá khứ cũng bắt đầu sai lệch.
Nhưng dù biết anh đã không còn sợ độ cao nữa, thế nhưng những hành động trong tiềm thức vẫn không thay đổi được nhanh như vậy, lúc sau Chu Vãn lại ngủ, nhưng mỗi lần máy bay lắc lư, cô vẫn sẽ vô thức nắm chặt lấy tay anh.
Tựa như trên sân thượng trường học năm ấy.
Cũng tựa như trên “Eye Of The City” ở thành phố Bình Xuyên năm ấy.
Mà nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Tây Kiêu ngủ trên máy bay.
Đúng là anh có thể mặt không đổi sắc ngồi máy bay, dù chuyến bay dài hơn mười mấy giờ đồng hồ, anh cũng sẽ không có những phản ứng quá khích kia nữa.
Nhưng rốt cuộc trên không trung vạn dặm, cũng không thể thư thả như giẫm bước trên mặt đất, mỗi lần máy bay lắc lư anh đều cực kỳ khó chịu, cơ bắp căng cứng trở nên đau nhức.
Mà giờ phút này đây, Chu Vãn yên ổn ngồi bên cạnh anh, nắm lấy tay anh hệt như lúc trước.
Lục Tây Kiêu chưa từng có một khoảnh khắc nào yên tâm như hiện tại.
———
Mùa đông ở thành phố Bình Xuyên không lạnh như thành phố B.
Trước đây cũng cảm thấy lạnh, nhưng sau khi quen với cuộc sống ở thành phố B rồi lần nữa quay về đây, dường như cũng không đến nổi nào.
Lục Tây Kiêu nắm tay Chu Vãn ra khỏi sân bay, gọi taxi.
Khi anh nói ra địa chỉ quen thuộc kia, trong thoáng chốc Chu Vãn hoảng hốt.
Cô nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ xe, những năm này, thành phố Bình Xuyên thay đổi thật nhiều, Thành Tây mọc lên rất nhiều nhà cao tầng, ngọn đèn lộng lẫy rực rỡ khắp nơi vào buổi đêm, ngay cả giá của taxi cũng tăng lên gấp đôi.
Nhưng cũng may là khu phố cổ ở Thành Đông hầu như không có gì thay đổi.
Dọc hai bên đường vẫn trồng cây hoa anh đào, nhưng cũng chỉ còn thân cây trơ trụi giữa mùa đông.
Chu Vãn không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Xe taxi dừng trước hai cánh cổng sắt quen thuộc.
Chu Vãn bước xuống xe, thoáng chốc, rất nhiều ký ức ùa về trong tâm trí cô.
Cổng sắt được mở ra, như thể mở ra cánh cổng về ký ức của cô.
Thì ra cô chưa từng quên gì cả.
Cô nhìn thấy những đóa hoa trong vườn, hôm nay là mùa đông, chỉ có vài nhánh hoa sơn trà nở rộ, mấy cây khác cũng được cắt tỉa gọn gàng, sinh trưởng khỏe mạnh.
“Mấy bông hoa này, lúc sau đều sống lại sao?” Chu Vãn hỏi.
“Ừm.”
Chu Vãn bước đến trước nhánh hoa sơn trà, cúi người khẽ ngửi, sườn mặt ấm áp yên tĩnh, khóe miệng khẽ cong lên.
“Lúc sau tôi rất hiếm khi về đây, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhờ người tới đây chăm sóc, thế nên vẫn ổn.”
Chu Vãn cười cười, nói: “Đợi đến mùa xuân, có lẽ sẽ rất đẹp.”
Lục Tây Kiêu xách vali vào nhà, Chu Vãn nối bước theo.
Ngày trước cô ở trong phòng ngủ cho khách, nhưng giờ lại do dự, cuối cùng vẫn đi vào phòng ngủ chính với Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu mở vali, lấy quần áo cùng đồ ngủ cô mang theo ra, để qua một bên: “Em tắm trước?”
“Ừm.”
Sau khi Chu Vãn tắm xong bước ra, điều hòa đã được bật, rất ấm không lạnh chút nào, Lục Tây Kiêu cầm quần áo lên đi vào phòng tắm, cô ngồi bên giường, bỗng dưng nghĩ đến gì đó, cầm lấy gối đầu trên giường, kéo khóa ra.
Cô từng bỏ túi thơm mà bà nội cầu cho cô vào đấy, muốn dùng nó để phù hộ cho Lục Tây Kiêu bình an suôn sẻ, hàng đêm mộng đẹp.
Nhưng bây giờ không thấy đâu.
Chu Vãn nhíu mày.
Chẳng lẽ đã đổi gối mới?
Lúc này, Lục Tây Kiêu bước ra, thấy cô ôm gối đầu: “Trong ngăn kéo.”
Chu Vãn sững sờ, mở ngăn kéo ra, quả nhiên trông thấy túi thơm.
“Anh phát hiện ra à?”
“Suýt chút nữa đã ném đi rồi.” Lục Tây Kiêu đi đến bên cạnh cô: “Có khoảng thời gian cổ tôi không thoải mái, lúc đổi ruột gối mới nhìn thấy.”
Ngón tay Chu Vãn nhẹ nhàng vuốt ve túi thơm, cẩn thận từng li từng tí.
“Đây là thứ cuối cùng bà nội để lại cho em, sao lại đưa cho tôi?” Lục Tây Kiêu cụp mắt, hỏi.
“Em muốn nó phù hộ cho anh.”
“Vậy còn em?”
Đầu ngón tay Chu Vãn khựng lại, ngẩng đầu cười yếu ớt với anh: “Dù sao bà nội ở trên trời cũng sẽ phù hộ cho em.”
Lúc cô cười, một giọt nước từ lọn tóc của Lục Tây Kiêu rơi xuống, vừa vặn rơi ngay mí mắt, sau đó mi tâm anh nhảy dựng, có dòng điện thuận theo xương cụt truyền lên.
Những năm này, tính tình của cô ngày càng trở nên thận trọng hơn, nhưng khuôn mặt vẫn như ngày trước, không có chút thay đổi nào, trong sáng sạch sẽ, cười lên tựa như gió xuân ấm áp.
Lục Tây Kiêu đưa tay xoa nhẹ tóc cô: “Ngủ đi, không phải mệt à?”
———
Suy cho cùng Lục Tây Kiêu cũng biết nặng nhẹ, tối đó anh không giày vò cô nữa, Chu Vãn có thể ngủ ngon giấc.
Hôm sau lúc tỉnh giấc, bầu trời nắng đẹp.
Chu Vãn thay quần áo xong, kéo rèm cửa ra, đứng dưới ánh mặt trời duỗi lưng một cái.
Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác vui vẻ thoải mái như vậy.
Lục Tây Kiêu đẩy cửa đi vào, hỏi cô chuẩn bị xong rồi à.
“Ừm.” Chu Vãn lấy dây buộc tóc ở bồn rửa tay, buộc tóc lại: “Định đi đâu thế?”
Đến bây giờ cô cũng không biết Lục Tây Kiêu trở về thành phố Bình Xuyên là muốn làm gì.
Anh vẫn không nói cho cô biết: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Chu Vãn không tiếp tục hỏi nữa.
Có một chiếc ô tôi dừng lại bên ngoài ngôi nhà, là Lục Tây Kiêu năm nào đó ở thời đại học trở về mua lại, sau này, thỉnh thoảng quay về thành phố Bình Xuyên, anh đều tự mình lái xe.
Đã lâu không lái, bên ngoài đã phủ một lớp bụi mỏng.
Chu Vãn ngồi vào ghế lái phụ.
Cô cho rằng Lục Tây Kiêu bởi vì công việc nên phải về đây làm hộ tịch, nhưng sợ một người nhàm chán nên dẫn cô đi cùng.
Dọc đường đi cô đều cực kỳ thư thái, ngắm nhìn thành phố Bình Xuyên vào buổi sáng, ngắm nhìn những thay đổi của thành phố mấy năm nay.
Cho đến khi con đường phía trước dần trở nên quen thuộc.
Thật ra cũng không thể gọi là quen thuộc, chỉ là Chu Vãn có cảm giác rằng mình đã từng đến đây, nhưng không nhớ nổi chính xác là ở đâu,đến tận khi kiến trúc tháp đồng hồ xuất hiện, cô mới giật mình phản ứng lại.
Đây là đường đến nhà cũ của Lục gia.
Lúc trước ông cụ Lục từng đưa cô đến một lần.
Chu Vãn chợt ngồi thẳng dậy, nhìn kỹ một lần nữa, đúng là con đường đó.
“Lục Tây Kiêu.” Hơi thở của cô không ổn định: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Tây Kiêu biết rõ cô đã rõ đáp án, cũng không giấu diếm nữa: “Nhà họ Lục.”
“Tại sao phải đến đó?” Chu Vãn bất an, tay nắm chặt thành nắm đấm: “Anh… anh bỏ em xuống ven đường trước đã, em không đi cùng với anh đâu, không thích hợp, em không thể đi.”
Thái độ ác liệt của anh lại xuất hiện: “Không có gì không thích hợp, cũng không phải chưa từng đến đó.”
Chu Vãn gấp đến mức muốn nhảy xuống xe, kéo lấy tay nắm cửa lại phát hiện cửa xe đã bị Lục Tây Kiêu khóa lại từ sớm.
Anh là cố ý.
“Lục Tây Kiêu!” Cô bị ép hoảng sợ.
Hôm nay người đàn ông không mặc tây trang giày da, chỉ bận quần áo thoải mái, một tay lười nhác khoác lên tay lái, thêm vài phần khí chất của thiếu niên, ngang bướng tùy tiện.
Anh không để ý tới sự hoảng loạn của Chu Vãn, lái xe thẳng đến trước cổng nhà họ Lục.
Anh dừng xe, cũng không vội đi vào, châm điếu thuốc: “Chu Vãn.”
Chu Vãn cúi đầu, xuất phát từ sự nhát gan, không dám ngẩng đầu.
Giống như con đà điểu vùi đầu vào trong cát.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm tĩnh: “Đã nhiều năm như vậy rồi, Chu Vãn, em còn muốn trốn tránh sao?”
Chu Vãn lắc đầu thật mạnh: “Không được, em không vượt qua được, Lục Tây Kiêu, em không vượt qua được chuyện kia.”
Chu Vãn cũng không phải tiểu bạch hoa trên nghĩa đen, ngây thơ đơn giản, quá mức thuần khiết, cô có những tăm tối và cực đoan của mình, nhưng lại là một người có tiêu chuẩn đạo đức rất cao đối với chính bản thân.
Cũng vì thế, cô cực kỳ chán ghét hành vi của bản thân, không thể tha thứ cho bản thân, rơi vào một vòng luẩn quẩn không hồi kết.
“Không vượt qua được thì thôi, Chu Vãn, tôi chưa bao giờ cần em vượt qua.”
Giọng Lục Tây Kiêu lộ ra một loại dịu dàng lạ thường, rõ ràng là giọng nói vững vàng kiềm chế, nhưng lại phảng phất như từ thời niên thiếu xa xăm truyền đến: “Còn nhớ lời lúc trước tôi đã nói với em không?”
“Yêu tôi lúc hoen ố, đừng yêu tôi lúc sạch sẽ, bởi vì lúc tôi sạch sẽ, ai cũng yêu tôi. Xấu xa cũng không sao, dù sao cũng có một người yêu cậu như vậy.”
Thời điểm bọn họ gặp nhau đều là lúc bết bát nhất.
Chu Vãn như thế, Lục Tây Kiêu cũng vậy.
Khoảng thời gian đó anh mơ mơ hồ hồ, cả ngày chơi bời lêu lổng, nói chêm chọc cười, không học hành, hút thuốc uống rượu, đánh nhau gây chuyện, yêu đương hết người này đến người khác.
Nhưng chính vì như vậy, bọn họ mới trở quá khứ không thể nào phai trong lòng đối phương, mới có thể lưu lại dấu ấn không thể nào xóa nhòa trong ký ức đối phương.
Bọn họ tựa như hai hành tinh cô lập.
Không giống người thường, rồi lại bị lý do gì đó kết nối với nhau, hấp dẫn lẫn nhau.
Chuyển động xoay quanh một quỹ đạo trong vũ trụ vô tận.
“Chu Vãn, cả hai chúng ta đều quá cố chấp và cứng đầu, tôi không chịu nhượng bộ, em không chịu quay đầu, phí hoài nhiều năm như vậy, trong mấy năm nay, tôi đã gặp qua rất nhiều cô gái, xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, có dã tâm, nhưng không có một ai giống như em, cũng không ai có thể thay thế em.”
Lục Tây Kiêu vừa hút thuốc vừa nói những lời này.
Dùng hành động thẳng thừng nhất, nói lời nghiêm túc nhất.
Anh nhả ra một làn khói, mặt mày ẩn hiện trong làn khói xanh trắng: “Tôi nhận thua.”
Tim Chu Vãn đập lỡ một nhịp.
“Chu Vãn.”
Gọng anh rất trầm, nghe kỹ, âm cuối còn có hơi run rẩy.
Tựa như người lữ hành bôn ba cô độc, trèo đèo lội suối, trải qua gió tuyết, cuối cùng cũng nhìn thấy đường về.
Anh nhìn Chu Vãn, ánh mắt đạm mạc, không cố tỏ ra thâm tình, nhưng cất giấu muôn sông nghìn núi khó nói lên lời.
Anh cũng nhàn nhạt cất lời:
“Anh sẽ theo đuổi em lần nữa.”