Gã là thái tử gia của Tinh Thần Thiên Cung, tiểu nhi tử của Thần Thánh, Thần Diệu, hôm qua họ mới gặp trong Thần Cung.
Lý Thiên Mệnh còn nhớ hôm qua khi gặp mặt hình như thiếu niên không kêu tên hắn:
– Ngươi biết ta?
Thần Diệu mỉm cười nói:
– Nghe tiếng đã lâu.
Đám thanh thiếu niên sau lưng gã cười rộ lên, điệu cười quái dị.
Một tiểu cô nương thanh tú xinh đẹp đúng cạnh Thần Diệu lên tiếng:
– Ta biết nhiều sự tích của Lý Thiên Mệnh, xem như một danh nhân trong Diễm Đô. Đương nhiên, nếu ngươi không trở lại thì mọi người sắp quên mất rồi.
Một thiếu niên tóc ngắn vóc dáng vạm vỡ cao to hơn hai thước cười khẩy nói:
– Dĩnh Nhi, đừng nói thẳng như thế, khiến huynh đệ cặn bã Thiên Mệnh của chúng ta xấu mặt thì không hay đâu. Người ta khó khăn lắm mới phồng lên can đảm trở về mất mặt.
Những người này nhỏ tuổi hơn Lý Thiên Mệnh, ba năm trước bọn họ đều là nhóc tì giống như Liễu Thiên Dương. Không ngờ bọn họ đều nghe mấy tin đồn bậy bạ đó, Lâm Tiêu Đình vì bôi đen hắn nên rất chịu khó tuyên dương.
Thần Diệu lắc đầu mỉm cười nói:
– Thần Dĩnh, Thần Đỉnh, đừng trêu chọc người ta, lỡ hắn không chịu nổi nhục nhã định tự sát sẽ đổ lỗi cho các ngươi.
Thần Dĩnh lẩm bẩm:
– Diệu ca ca xem nhẹ hắn quá, ba năm còn chưa chết vì xấu hổ, da mặt dày như cái mo.
Mọi người nghe lời nàng nói đều cười phá lên.
Tiểu nhân như quỷ, con cái danh môn vọng tộc trong Diễm Đô cũng chỉ như thế, đặc biệt là Thần Diệu.
Thần Diệu đến gần Lý Thiên Mệnh, trầm giọng nói:
– Bà già hôm qua là lão nương của ngươi đúng không? Già khú đế, ta nói với ngươi một câu thôi, về sau đừng mang bà ta đi tìm nương của ta. Nhìn bộ dạng nghèo mạt rệp của các ngươi chẳng những làm bẩn Thần Cung của ta còn ảnh hưởng danh tiếng của nương.
Nghịch lân của Lý Thiên Mệnh là tuyệt đối không cho phép có người dùng ngôn ngữ khó nghe nhằm vào Vệ Tịnh. Hắn vốn không mang địch ý gì với thiếu gia Thần Diệu này, nhưng gã thốt ra một câu khiến hắn nhìn chằm chằm vào gã.
Dù gì hắn cũng sẽ tham gia thi vào điện cuộc chiến thứ hạng, gã muốn vào Thiên Phủ, vậy xem như là đối thủ cạnh tranh.
Lý Thiên Mệnh nói:
– Thần Diệu, đôi khi đừng nói quá sớm, nếu không chờ đến lúc đó không kịp hối hận.
Thần Diệu buồn cười hỏi:
– Như thế nào? Ý của ngươi là ta sẽ hối hận đã xem thường mẫu tử các ngươi?
Đám nam nữ trẻ tuổi sau lưng Thần Diệu cười phá lên.
Bọn họ cười cong lưng, xiêu vẹo dựa vào nhau, ánh mắt nhìn Lý Thiên Mệnh như xem trò hề lớn nhất đời.
Lý Thiên Mệnh nói:
– Tùy ngươi hiểu thế nào, tóm lại lo ngậm miệng, mở to hai mắt nhìn xem tiếp theo sẽ phát sinh điều gì.
Tâm thái của Lý Thiên Mệnh rất cao, trào phúng cỡ này chưa đủ mạnh công phá phòng tuyến của hắn.
Cho đến ngày nay, hắn không còn là nam nhân thảm thương bị người ta nhục nhã mấy câu sẽ vật vã đòi sống đòi chết. Trái tim của hắn kiên cường hơn ai khác, hắn cũng hiểu rõ làm bẽ mặt hay báo thù đều phải chọn lúc nóng nhất.
Bây giờ xúc động muốn liều mạng với người này đâu vui bằng đánh bại gã vào khoảnh khắc mọi ánh mắt theo dõi trong cuộc chiến thứ hạng thi vào điện? Cắt đứt khát vọng vào Thiên Phủ của gã mới sướng.
Thần Diệu nhìn Lý Thiên Mệnh như xem đồ ngốc:
– Ngươi đang hạ chiến thư với ta?
Bằng hữu và đám theo đuôi của Thần Diệu sau khi cười lớn tiếng thì đều trợn mắt há hốc mồm.
Thần Dĩnh thương hại nói:
– Tội nghiệp, xem ra đả kích ba năm trước thì hắn bị khùng rồi.
– Diệu ca đoán xem hôm nay tên ngốc này đến Tinh Thần Thiên Cung làm gì? Hắn cầm bốn quyển chiến quyết, không lẽ tới đây ăn cắp?
– Đúng rồi, chỗ này là khu vực chiến quyết cấp Nguyên, chiến quyết rất đắt đỏ, hắn một hơi cầm bốn quyển, chắc chắn là ăn cắp đồ!
Bọn họ không nói đùa, thật sự tin Lý Thiên Mệnh bị kích thích điên rồi.
Nếu không bị điên thì đã không nói lời viễn vông như thế với Thần Diệu.
Thần Dĩnh sốt ruột nói:
– Đừng để hắn ăn cắp đồ, mau lấy lại! Người đâu, đuổi tên trộm này ra Tinh Thần Thiên Cung
Thần Đinh trầm giọng nói:
– Đuổi đi là xong? Dám ăn cắp trong Tinh Thần Thiên Cung thì phải bị đánh no đòn!
Bọn họ cảm thấy chính mình rất thông minh, họ có tư cách nói lời như vậy.
Nhưng ở trong mắt Lý Thiên Mệnh thì đám người trẻ tuổi này thực dụng, kiêu ngạo, trong mắt không có người, con đường tương lai sẽ không đi xa được.