Lam Nguyệt: “…”
Mọi người xung quanh xôn xao, nơi này cũng chỉ có hai chỗ ngồi gần cửa sổ tốt, vừa có thể thấy hồ sen vừa có thể thấy đường phố, bên kia không giành được, liền đánh chủ ý bên nàng rồi?
“Không thể.”
Lam Nguyệt đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bên ngoài cảnh vật.
Lâm Hoả Nhi nộ khí vừa rồi tích tụ chưa giải, lần này đối Lam Nguyệt ác liệt hơn.
Bên Long Dật Trần cũng quay sang nhìn, Thủy Y Hoạ dường như muốn giúp đỡ, nhưng bị Lam Quân Ly ngăn cản, ý bảo chờ xem.
Hắn nhìn nữ hài kia cũng không phải dạng dễ chọc, xem chừng nữ tử này lại đá trúng thiết bảng.
“Muốn chết!? Ngươi cũng biết ta là ai!?”
Lam Nguyệt như cũ nhìn bên ngoài, tựa như có cái gì hấp dẫn nàng, khoé môi hơi nhếch lên, lại hết sức bình tĩnh trả lời Lâm Hoả Nhi:
“Ngươi là ai mắc mớ gì đến ta?”
Lâm Hoả Nhi: “…”
Nàng tức giận rồi! Quá đáng! Một Thủy Y Hoạ liền thôi đi! Hiện tại lại xuất hiện một hồ ly tinh không biết xấu hổ vũ nhục nàng! Hôm nay bổn tiểu thư không vui! Ngươi ngoan ngoãn làm vật trút giận của ta đi!
“Hay cho một tiện dân! Dám huênh hoang trước mặt ta! Hôm nay bổn tiểu thư muốn dạy dỗ ngươi!”
Lâm Hoả Nhi rống giận, trường tiên màu đỏ vun lên, ra tay đánh Lam Nguyệt, trường tiên uốn lượn như xà, mang theo nồng đậm linh lực, đánh thẳng xuống mặt Lam Nguyệt, một roi này đánh xuống, không chết cũng trọng thương, mà quan trọng hơn là gương mặt kia chắc chắn hủy!
Vết thương do linh lực gây ra, không phải muốn trị có thể lành sẹo!
Nếu muốn hoàn mỹ như ban đầu, cần dùng chính là Cửu phẩm Tái sinh đan, đem cốt nhục bị tổn hại sinh trưởng trở lại.
Cửu phẩm đan dược a! Đây chính là có tiền cũng không mua được a!
Người xung quanh mặc dù một bộ tiếc hận, nhưng cũng không ai dám ra tay ngăn cản.
Nói giỡn! Đây là nữ nhi bảo bối của Tả thừa tướng a! Không phải nhân vật họ có thể trêu vào a!
Long Dật Trần vốn định ra tay, linh lực trên tay đã ngưng tụ, nhưng động tác của hắn một đốn, không ra tay.
Bởi vì trường tiên còn chưa tiếp cận đến mặt nàng, thiếu nữ đã đưa tay ngăn trở, linh lực lấy mắt thường có thể thấy được lui tán.
Lam Nguyệt nhíu mày, lại là trường tiên, lại còn là Hoả linh lực.
Chẳng lẽ ai có hoả linh lực đều thích dùng roi đánh người sao?
“Ngươi làm gì! Mau buông ra cho ta!!”
Lâm Hoả Nhi bị Lam Nguyệt giữ chặt roi, muốn đánh cũng không được, rút lại cũng không xong, gương mặt tức giận đỏ bừng!
“Nga? Được!”
Lam Nguyệt rất hợp tác, đáp một tiếng liền buông tay.
“Tiểu thư!”
Lâm Hoả Nhi đang dùng sức kéo, Lam Nguyệt bất ngờ buông tay, nàng ta theo quán tính ngã về sau, may mắn được hộ vệ phía sau đỡ lấy, mới tránh cho chật vật.
“Ngươi…!!!”
Lâm Hoả Nhi vừa định mắng người, Lam Nguyệt đột nhiên đứng lên, làn váy theo nàng động tác rũ xuống, lộ ra hoa văn xinh đẹp, chế tác tinh xảo, đường may tỉ mỉ, càng khiến cho Lam Nguyệt phiêu dật như tiên, không nhiễm bụi trần. Bộ y phục này nàng vừa mua trước khi đến đây. Phượng gia cấp cho nàng? Ha, không thể nào!
Lam Nguyệt ánh mắt hơi lạnh, đạm mạc xa cách, tưởng chừng không vật gì có thể nhập nàng đôi mắt.
Lâm Hoả Nhi ngớ ra, đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý, đem lời vừa đến bên miệng ngạch sinh sinh nuốt xuống.
Lam Nguyệt bước đến, Lâm Hoả Nhi nhịn không được lùi về sau, lớn tiếng nói:
“Ngươi muốn làm gì!!”
Lam Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, nàng còn muốn làm gì nha?
Lam Nguyệt nhún vai, rất vô tội:
“Ngươi không phải kêu ta nhường chỗ?”
Đến lượt Lâm Hoả Nhi không hiểu nhìn nàng. Cái gì? Náo loạn một trận, cuối cùng lại nhường chỗ???
Cái tình huống gì vậy??
“Ngươi nhìn ta làm gì? Ta là người tốt! Ta nhường cho ngươi nha!”
Lam Nguyệt mắt hơi chớp, một bộ tiên tử cao quý thanh nhã biến mất không còn manh giáp.
Lâm Hoả Nhi: “…”
Mọi người: “…”
Lam Nguyệt rất có phong độ ‘người tốt’ nói:
“Ta đã nhường chỗ, ngươi còn muốn cái gì nha! Thật khó hiểu!”
Nói rồi, tiêu sái bước đi, để Lâm Hoả Nhi cùng mọi người một trận ngốc lăng.
Đã nói tốt kịch bản đâu?
Đánh nhau đâu?
Như thế nào lại không theo lẽ thường làm việc đâu!!!
Đánh nhau? Lam Nguyệt không cho là đúng hừ một tiếng, muốn giáo huấn người, nàng có hơn trăm cách chỉnh ngươi chết đi sống lại đâu đâu! Tại sao phải tốt sức đi đánh nhau!?
Phiền phức!
Mọi người thấy không còn kịch hay để xem, nhao nhao tiếp tục bản thân thưởng trà nghị luận, Lâm Hoả Nhi cũng không thể làm gì hơn, cuối cùng đành bực bội ngồi xuống ghế.
Nhưng mà……
Rầm!
Thanh âm vang dội vang lên, trong lầu các im lặng, động tác đều theo đó dừng lại, không hẹn cùng nhìn lại phía phát ra âm thanh.
Lâm Hoả Nhi chổng vó ngồi trên đất, chiếc ghế nàng vừa ngồi xuống đã nát, nàng mặt còn ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Có người nhịn không được cười to, có người che miệng cười, nhưng nghĩ đến Lâm Hoả Nhi thân phận, đều vội thu liễm không ít,Hộ vệ của nàng cũng một bộ nín cười.
“Cười cái gì! Câm miệng cho ta!!”
Lâm Hoả Nhi vừa thẹn vừa giận quát mọi người xung quanh, Rồi quay sang hộ vệ:
“Còn không đỡ ta ngồi dậy!”
“Dạ, tiểu thư”
Hai hộ vệ tiến lên đem Lâm Hoả Nhi đỡ dậy.
Đưa nàng đến một cái ghế khác, nhưng Lâm Hoả Nhi vừa đặt mông ngồi xuống, rầm một tiếng, cái ghế lần nữa vỡ nát.
Lần này thực sự không thể nhịn được nữa, xung quanh đều truyền đến tiếng cười.
Lâm Hoả Nhi tức giận tiếp tục mắng, lần nữa được dìu đứng dậy, nàng đối tiểu nhị quát:
“Ghế của các ngươi đều nát như vậy, muốn hại người sao!”
Tiểu nhị rất nghiêm túc nói:
“Lâm tiểu thư, ghế của Thanh Nhã Lâu đều được làm trừ gỗ thanh đàn, tuyệt đối trăm năm đều không mục không nát”
Lâm Hoả Nhi: “…”
Nàng nghẹn lời, chợt nghĩ đến Lam Nguyệt.
Chắc chắn là tiện nhân kia! Chắc chắn là tiện nhân kia làm! Được lắm! Tốt! Tốt! Đừng để ta gặp lại ngươi!
Lâm Hoả Nhi nào có mặt mũi ở lại, giận đùng đùng bỏ đi.
Đến cửa lại bị tiểu nhị chặn lại. Nàng bực bội hỏi:
“Lại chuyện gì!”
Tiểu nhị tươi cười, hoàn toàn không sợ hãi nói:
“Tiểu thư, vị tiểu thư lúc nãy nói ngài sẽ trả tiền trà cho nàng, nàng uống chính là tuyết tịnh, một bình một ngàn kim tệ, còn nữa, ngài làm hỏng của chúng ta hai cái ghế, gỗ thanh đàn ngài không phải không biết, nhưng Lâm tiểu thư là người quen, chỉ cần một trăm lượng hoàng kim là được”
Lâm Hoả Nhi: “…”
Đã bị người hố còn phải thay người trả tiền!
“Ngươi biết ta là ai sao?”
Lâm Hỏa Nhi cao giọng nói.
Tiểu nhị không chút thất thố, vẫn tươi cười nói:
“Ngài là Lâm đại tiểu thư, thừa tướng phủ thiên kim tiểu thư.”
Kia thì đã sao, Thanh Nhã lâu bọn họ xưa nay chưa sợ hoàng quyền quý tộc, huống hồ một Thiên kim tiểu thư.
Một trăm lượng hoàng kim! Một lượng hoàng kim chính là một ngàn kim tệ! Một trăm lượng!!
Lâm Hoả Nhi chịu không nổi, hoa hoa lệ lệ ngất đi.