“Người đó có một đôi mắt phượng xinh đẹp.” Mộ Thanh Giác cố ý khen ngợi đầy yêu thương, thanh âm lộ ra sự quý mến vô hạn.
Nhạc Linh Nhi không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra Mộ Thanh Giác thích người kia đến mức nào, lại nghe thấy hai chữ ‘mắt phượng’, cảm xúc thương tâm đau khổ che mờ lí trí cho nên theo bản năng liền nhận định người nọ chắc chắn là Điền Doanh Doanh, trong lòng nguyền rủa nàng ta một vạn lần, thế mà cũng dám cướp người mình thích.
Dường như Mộ Thanh Giác cũng không nhận ra sự khác thường của nàng, chỉ là làm bộ như đột nhiên nghĩ ra điều gì, khẩn cầu Nhạc Linh Nhi: “Người ấy xưa nay da mặt đều rất mỏng, nếu biết ta nói chuyện này ra thì nhất định sẽ giận ta mất, xin Nhạc sư tỷ đừng tiết lộ điều này với ai, cho dù ở trước mặt người đó cũng đừng nhắc tới.”
Y nói lời buồn bực bất an, nhưng sự dung túng ngọt ngào trong giọng nói kia thì dù là kẻ ngốc cũng nghe ra được. Người trong lòng lần đầu tiên nhẹ giọng nói chuyện với mình, lại là vì lo lắng cho một người khác, mắt Nhạc Linh Nhi đỏ lên, sợ bị y nhìn thấy liền quay đầu đi, nổi giận nói: “Ngươi yên tâm đi.”
Mộ Thanh Giác cười đến đầy thâm ý, “Đa tạ sư tỷ.” Nhạc Linh Nhi tức giận vung khăn tay, xoay người chạy đi.
Nàng vừa đi khỏi, ý cười trên mặt Mộ Thanh Giác lập tức biến mất sạch sẽ, lạnh lùng châm biếm nhìn bóng dáng dần xa của nàng ta.
“Thế này thì chỉ sợ là cuộc sống của Điền Doanh Doanh sẽ càng thêm khó chịu.” Bùi Nhiên cảm khái.
Mộ Thanh Giác lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, “Sao rồi, bắt đầu thương hương tiếc ngọc hả? Ta cũng không nói người kia là Điền Doanh Doanh, hết thảy đều do Nhạc Linh Nhi tự mình đoán ra.”
Bùi Nhiên run run, học bộ dạng người nào đó mà làm ra biểu tình mặt than, trong lòng phun tào, ngươi chưa nói nhưng ngươi cố ý dẫn dắt người ta đi nhầm đường, Nhạc Linh Nhi là một tiểu cô nương đơn thuần, sao có thể ngờ được người ngươi thích là… Khụ khụ, không thể nói.
Nhìn thấy bộ dạng mặt than của hắn, quả nhiên Mộ Thanh Giác liền sửng sốt, sau khi phục hồi lại liền cảnh cáo: “Lần sau tốt nhất là ngươi nên thu chút tâm tư của mình lại.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Mợ nó, dục vọng độc chiếm có cần phải mạnh đến vậy không, chẳng qua chỉ là bắt chước người ngươi đặt ở đầu quả tim để kiếm cái lá chắn bảo vệ mình thôi mà! Bùi Nhiên suy sụp nằm rạp lên bàn đá.
Người kia đang bế quan, không biết bao lâu nữa mới ra ngoài. Trong lòng Mộ Thanh Giác có nỗi phiền muộn nhàn nhạt xen lẫn nhớ nhung, mấy nữ nhân khiến người ta chán ghét sắp bị y giải quyết hết rồi, đến lúc đó sẽ không có kẻ nào quấy rầy y và sư huynh nữa.
Nhạc Linh Nhi nghiêng ngả lảo đảo suốt đường chạy về nội viện, trên đường gặp không ít sư huynh quan tâm hỏi thăm có phải thân thể nàng không được khỏe hay không. Trong lòng Nhạc Linh Nhi đang buồn bực không thôi liền phiền chán bỏ lại một câu ‘Liên quan gì tới mấy người’ rồi vội vàng chạy đi.
Điền Doanh Doanh kia chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại viện bình thường, dựa vào cái gì mà ả có thể có được tình yêu của Mộ sư đệ chứ, nhất định là Mộ sư đệ bị ả mê hoặc. Nhạc Linh Nhi lẳng lặng ngồi trong phòng, mặt lúc xanh lúc trắng, nàng không thể khống chế ý nghĩ của mình, nếu như không có ả thì Mộ sư đệ chính là của ta…
Càng nghĩ càng hưng phấn, nàng thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh Mộ Thanh Giác ôn nhu thâm tình mà ôm mình. Đến lúc đó y khẳng định sẽ yêu ta, Nhạc Linh Nhi e lệ vò vò chiếc khăn giống như một màn kia đã thực sự xảy ra. Nhưng trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một đôi mắt tươi sáng như làn thu thủy, đuôi mắt hơi hơi chếch lên vẽ ra một độ cong xinh đẹp mà dụ hoặc, tình ý ôn nhu vô hạn. Lúc này chủ nhân của đôi mắt ấy đang nâng cằm khinh miệt nhìn nàng, cặp mắt xinh đẹp kia như rõ ràng nói với nàng rằng, ‘Ngươi xem kìa, ngươi hao tốn bao nhiêu tâm cơ cũng không chiếm được thứ mà ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã có rồi, bây giờ y đã là của ta, ngươi rất ghen tị đúng không, ha ha ha ha.’
Thiếu nữ mặc y phục hồng đào cười giễu cợt, lúc ẩn lúc hiện trước mắt nàng. Nhạc Linh Nhi ôm đầu, phẫn hận hét lên: “Không, ngươi câm miệng đi, Mộ sư đệ là của ta. Nói cho ngươi biết, những thứ ta muốn thì chưa bao giờ là không có được, y cũng thế!”
Thiếu nữ mắt phượng ngửa mặt lên trời cười to, giống như đang cười nàng không biết tự lượng sức mình. Nhạc Linh Nhi nhảy dựng lên, chỉ vào không trung hét: “Ngươi câm miệng đi, ta bảo ngươi câm miệng đi mà!” Nàng nói xong liền thuận tay chộp lấy chiếc bình sứ hung hăng ném qua, ‘choang’ một tiếng vỡ tan.
Nhìn lại lần nữa, đâu còn thiếu nữ nào, Nhạc Linh Nhi thất hồn lạc phách ngồi sụp xuống, một lúc lâu sau liền bụm mặt khóc hu hu.
Đêm khuya, vầng trăng cong cong vắt vẻo trên trời.
Một bóng dáng tinh tế gầy yếu lén lút chui vào Quan Tuyết Các, người nọ mặc hắc y che kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo, dò xét trái phải xong liền rón ra rón rén đến gần một gian phòng, vận linh lực lén lút mở cửa. Hắc y nhân(1) đang vùi đầu làm việc của mình nên không biết rằng bản thân đang bị một ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú sau lưng.
Cửa mở ra, dường như đây là lần đầu tiên hắc y nhân làm chuyện này nên hơi bối rối nghiêng người lách vào phòng.
Hình như trong phòng đang treo một tấm màn rất dày, ánh trăng cũng không thể xuyên qua được, u ám yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi vị khiến cho người ta buồn nôn, bước chân hắc y nhân cứng lại, dừng một lúc rồi mới tiếp tục.
Đã nhiều ngày nay Điền Doanh Doanh bị ốm đau tra tấn đến tiêu điều mảnh dẻ, đã uống không biết bao nhiêu thuốc thang đan dược mà không thấy một chút biến chuyển tốt đẹp nào, tóc hoàn toàn biến thành màu trắng, thân thể có nhiều chỗ bắt đầu suy kiệt, làn da không còn sáng bóng, thậm chí nhiều chỗ còn chi chít những nếp nhăn.
Trong lòng nàng bối rối, lại sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình liền dứt khoát khóa kín phòng lại, cả ngày sống người không ra người quỷ không ra quỷ trong căn phòng âm u chật chội này.
Nỗi hận điên cuồng lan tràn như cỏ dại trên cánh đồng hoang. Nàng hận Mộ Thanh Giác hạ độc mình, hận Tô Bạch cướp đi người mình thích, hận tất cả những kẻ hạnh phúc vui vẻ xung quanh, thậm chí ngay cả Hà Thanh nàng cũng hận. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Hà Thanh, nhìn thấy mái tóc đen nhánh óng ả của nàng ta thì nàng đều hận không thể nhảy tới hung hăng cắn xé, khiến cho Hà Thanh cũng biến thành giống như mình.
Hà Thanh càng xinh đẹp thì càng làm nổi bật sự xấu xí của nàng, rõ ràng trước kia nàng xinh đẹp hơn Hà Thanh nhiều.
Những kẻ này, những kẻ này sao có thể đối xử với nàng như vậy được. Bọn chúng đáng chết, tất cả đều đáng chết. Điền Doanh Doanh co quắp trên giường, một đầu tóc trắng tản ra xung quanh, ngoan độc cắn chăn. Đúng lúc này đột nhiên có người tới gần phòng của nàng.
Là kẻ nào? Điền Doanh Doanh dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào cửa phòng, bởi vì bộ dạng như quỷ này mà lâu lắm rồi nàng không gặp ai, kể cả Hà Thanh.
Người tới chần chờ đứng trước cửa, lén la lén lút. Điền Doanh Doanh đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị tới cực điểm. Đã rất lâu rồi không có ai đến thăm, mặc kệ người này là ai, nàng đều phải cám ơn cho thật tốt mới được.
Ánh sáng thật sự quá mờ, người nọ lại vừa bước vào trong một căn phòng u ám cho nên nhất thời không phát hiện ra Điền Doanh Doanh còn thức. Hắc y nhân đi đến gần giường ngủ, hơi ghét bỏ mà phe phẩy trước mũi vài cái, nhẹ giọng oán trách: “Thực thối.”
Thanh âm thanh thúy mềm mại, là một nữ tử. Trong lòng Điền Doanh Doanh càng thêm oán hận ghen tị, cách đây không lâu nàng vẫn còn có giọng nói tuyệt vời, thế nhưng hôm nay…
“Ngươi đừng trách ta, không giết ngươi thì ta không thể ở bên y được.” Hắc y nhân nói một câu bao hàm ý xin lỗi.
Xì, Điền Doanh Doanh châm chọc nở nụ cười, giết người mà còn lề mà lề mề, sợ người khác không biết ngươi đến giết họ sao? Nếu muốn lấy mạng người khác cũng đừng giả bộ đáng thương, làm kỹ nữ còn muốn người ta lập đền thờ à, thật là ngây thơ đến ngu xuẩn.
~
(1)Hắc y nhân: người áo đen, mấy chương trước tác giả để Mộ Duyên Chiêu là ‘tử y nhân’ – ta dịch là người áo tím, cơ mà giờ thấy để thuần Việt quá cũng không hay lắm, cho nên sẽ giữ nguyên là ‘hắc y nhân’ cho nó có không khí cổ trang.^^~
_________________