Tống Thanh đang đỡ Thẩm Ngọc lên lưng ngựa, động tác dịu dàng, áp sát bảo vệ Thẩm Ngọc leo lên yên ngựa, sau đó còn dùng tay nâng bắp đùi của Thẩm Ngọc, hai người thân mật vô cùng, Thẩm Ngọc cuối cùng cũng leo lên được yên ngựa, hướng Tống Thanh nở nụ cười sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, cái dáng vẻ tươi cười hạnh phúc đó, ở trước mặt Trấn Bắc Vương hắn chưa bao giờ xuất hiện qua.
Ở trước mặt mình dáng vẻ nơm nớp lo sợ, ở trước mặt người khác ngược lại là tự do tự tại.
“Nga? Đó không phải là Ẩn phi sao? Tại sao không đợi ở trong xe ngựa, lại cùng với Tống Thanh ra ngoài cấu kết làm bậy?”
Vương phi giống như thấy được một màn kịch hay, đem tử điêu trong tay ném cho người hầu, ánh mắt bùng lên vẻ hưng phấn.
Đúng y như dự đoán, Trấn Bắc Vương thúc ngựa xông về phía Thẩm Ngọc, hắn vốn dĩ cưỡi con tuấn mã đặc biệt, uy phong lẫm liệt, dáng vẻ tung hoành bừa bãi, con ngựa của Tống Thanh bị dọa sợ hí lên một tiếng, hoảng loạn chạy trốn.
Thẩm Ngọc đang ngồi ở trên lưng ngựa, ngay cả dây cương cũng không biết cầm thế nào, lúc ngựa chạy Thẩm Ngọc còn chưa có ngồi vững, hoảng sợ nhoài người về phía trước,
“…..”
Tống Thanh nhanh tay nhanh mắt kéo lấy dây cương ngựa, cũng may là con ngựa này đã qua huấn luyện.
“Không bị làm sao chứ?”
Tống Thanh cẩn thận đỡ Thẩm Ngọc xuống ngựa, thân thể không tránh khỏi lại tiếp xúc thân mật.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Trấn Bắc Vương còn chưa lên tiếng, Vương phi đã vội vàng chất vấn.
“Vương gia.” Tống Thanh nhìn Trấn Bắc Vương, “Thuộc hạ dạy Ẩn phi học cưỡi ngựa.”
“Người bổn Vương phi muốn hỏi là y, ngươi không chỉ giúp y nói chuyện còn là người thế nào của y? Phải dùng đến ngươi thay y nói chuyện sao?”
Có Diệp đế ở bên cạnh, Vương phi tràn đầy phấn khích, hùng hổ dọa người.
“Vương gia lệnh thuộc hạ chăm sóc chiếu cố Ẩn phi, vậy đương nhiên là do thuộc hạ trả lời, Vương phi cũng không phải không biết Ẩn phi không thể nói chuyện.”
Vương phi cười khinh miệt, “Không phải y biết khua chân múa tay sao? Chậc chậc, học cưỡi ngựa, ta thế nào lại chỉ nhìn thấy các ngươi lôi lôi kéo kéo, liếc mắt đưa tình?”
Tống Thanh nghiêm túc “Vương phi không cần phải hất nước dơ lên người thuộc hạ cùng Ẩn phi, thanh giả tự thanh*, Tống Thanh ở trước mắt nhiều người dạy học, vậy thì đã đủ chứng minh những lời Vương phi muốn ám chỉ Ẩn phi với thuộc hạ có quan hệ bất chính là không đúng.”
*thanh giả tự thanh: là người thanh bạch thanh cao không cần nói ra thì cũng vẫn là người thanh cao.