Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một chén nước canh hắt lên trên mặt Tào Chí Đạt.
Trên tóc Tào Chí Đạt vương rau cải bóng mỡ, kinh hãi không ra lời: “Cô… cô…”
Lục Yên nặng nề đập chén canh không lên bàn, tức giận nhìn về phía hắn —
“Đã nói người có chí hướng riêng anh nghe không hiểu à! Anh là đồ ngu sao! Biết nói như thế sao anh không dựng sân khấu diễn thuyết đi!”
Lục Yên đột nhiên nổi giận, bạn học xung quanh lần nữa xôn xao.
Con gái ở đại học Q vốn ít, hơn nữa mỗi người đều thành thật, còn chưa từng thấy cô gái nào mạnh mẽ táo bạo như thế đâu!
Thẩm Quát nhìn về phía Lục Yên, cô nhóc tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, cơ thể gầy yếu mỏng manh không ngừng run rẩy, tâm tình rất kích động.
Anh đưa tay kéo cô để cô bình tĩnh lại.
Thật sự không cần thiết, không cần phải giận, cũng không cần phải giải thích.
Anh chưa bao giờ dùng sự sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, dù sao thì trên thế giới này, người ngu thực sự nhiều lắm.
Tào Chí Đạt bị cô nương xinh đẹp như vậy làm nhục trước mặt mọi người, cũng tức không nhịn nổi, vỗ bàn đứng dậy.
Thẩm Quát lập tức kéo Lục Yên ra phía sau, cũng đứng dậy.
Mà đúng lúc này, Lục Trăn đi tới sau lưng hắn, không khách khí chút nào mà trực tiếp đắp cơm trắng cộng thêm mấy đĩa thức ăn trong tay lên đầu Tào Chí Đạt.
Tào Chí Đạt quay đầu nhìn thấy Lục Trăn, kinh hãi nói không ra lời.
Các bạn học xung quanh cũng đều im lặng, không hiểu tại sao Lục Trăn lại chạy tới dính vào trong này.
Trên người Tào Chí Đạt lần này rất sôi nổi, vương cơm trắng bóng, thịt bóng mỡ, còn có cải trắng rau xanh, đủ loại, nhếch nhác không chịu nổi.
Hắn nhìn Lục Trăn, tức giận đến mức lỗ mũi đều muốn bốc khói: “Các cậu… các cậu…”
Lục Trăn lộn ngược chén cơm đặt trên bàn, mặt lạnh nói: “Vỗ bàn nhẹ một chút, con mẹ nó anh dọa con gái tôi rồi.”
“Cậu… cậu thật là ức hiếp người khác!”
“Ức hiếp anh thì thế nào.” Lục Trăn lấy tư thế con ông cháu cha lưu manh thực sự của anh ra, đẩy Tào Chí Đạt một cái: “Không thấy cô gái nhà tôi đang ăn cơm à, anh ghét bỏ ai vậy hả, mau cút!”
Tào Chí Đạt biết mình không thể trêu vào vị họ Lục này, chỉ có thể ỉu xìu rời đi.
Trước khi đi, hắn không cam lòng nhìn Thẩm Quát một cái, Lục Trăn ung dung nói: “Muốn nhìn thì nhìn cho rõ, người trước mặt anh đây, là… đối tượng của em gái tôi, anh làm nhục cậu ta thì chính là làm nhục tôi biết chưa, ông đây gặp anh một lần sẽ trị anh một lần!”
Tào Chí Đạt không thể trêu vào Lục Trăn, đừng nói hắn không thể trêu vào, trong trường học chỉ sợ không có ai chọc nổi ông lớn này.
Ai lại không biết tên tuổi của tập đoàn Lục thị, cho dù là lãnh đạo trường học, thấy Lục Trăn cũng muốn thiện ý hỏi thăm một tiếng.
Ngày bình thường cũng không thấy Lục Trăn nói một câu với Thẩm Quát, cho dù nói chuyện thì cũng là xảy ra tranh chấp.
Không nghĩ tới Lục Trăn lại che chở Thẩm Quát như thế, nếu hắn sớm biết quan hệ của bọn họ tốt như vậy thì hắn chắc chắn tuyệt đối sẽ không tìm phiền phức với Thẩm Quát.
…
Sau khi Tào Chí Đạt rời đi, Lục Yên cũng ăn không vào nữa, kéo Thẩm Quát đi ra khỏi nhà ăn, trong miệng lầu bầu: “Người gì vậy, đáng ghét.”
Lục Trăn chen giữa Lục Yên và Thẩm Quát, khoác tay lên vai Thẩm Quát giống như rất thân: “Sao cậu lại cùng kẻ như vậy làm đề tài thế?”
Thẩm Quát cẩn thận đồng thời ghét bỏ ném tay của anh ta ra, giải thích: “Là đề tài của thầy, để tôi gia nhập cùng nhau làm.”
“Trâu bò, sớm như vậy đã làm đề tài với giáo viên rồi, sinh viên chưa tốt nghiệp khác cũng không có đãi ngộ này.”
Lục Yên lập tức nói: “Thẩm Quát rất lợi hại!”
Lục Trăn xoa xoa đầu cô: “Cậu ta có lợi hại hay không ông đây không nhìn thấy à, còn cần em nói.”
Thẩm Quát dừng bước lại, kéo Lục Yên đến bên cạnh mình, sau đó đẩy Lục Trăn ra: “Cậu nên về đi.”
Động tác này khiến Lục Trăn bỗng nhiên có loại cảm giác lãnh thổ bị xâm phạm, anh ta khó chịu liếc Thẩm Quát một cái, cướp Lục Yên lại.
Thẩm Quát giữ chặt cổ tay Lục Yên.
Lục Trăn vòng cổ Lục Yên dưới cánh tay mình, liều mạng kéo về, Thẩm Quát nắm tay cô không thả.
Hai người… so kè rồi.
“Buông tay!”
“Cậu buông tay.”
“Đây là con gái tôi, cậu cưới người đến mức cây ngay không sợ chết đứng rồi à?”
Thẩm Quát nhíu mày: “Cái gì?”
Lục Yên dùng sức giẫm lên chân Lục Trăn một cái, anh ta bị đau, ôm chân nhảy dựng lên: “Bà mẹ nó!”
Cô gái vứt cho anh một ánh mắt uy hiếp để anh ta im miệng.
Lục Trăn ngượng ngùng, rốt cuộc sửa lời nói: “Đây là em gái tôi! Của tôi!”
Trước kia Lục Yên có lẽ từng thuận miệng ở trước mặt Thẩm Quát nhắc đến Lục Trăn là bố cô, nhưng Thẩm Quát cho rằng cô nói đùa nên không để trong lòng.
Từ sau khi ở bên nhau, Lục Yên cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này với Thẩm Quát nữa, cũng không hề đề cập tới, cũng bảo Lục Trăn giữ bí mật.
Có thể nói với cả thế giới nhưng nhất định phải giấu Thẩm Quát.
“Lục Trăn, anh nên về ký túc xá đi.” Lục Yên đẩy anh ta: “Mau về đi.”
“Còn sớm mà, về rất chán.” Lục Trăn mặt dày mày dạn đi theo sau lưng hai người: “Không về.”
Lục Yên nhíu mày nói: “Anh đi theo tụi em làm gì.”
“Coi anh không tồn tại đi.”
Thẩm Quát quả thật xem như anh ta không tồn tại, kéo Lục Yên đi về phía cổng trường đại học truyền thông.
Lục Yên đi theo bên cạnh anh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lục Trăn: “Anh không đi tìm Giản Dao chơi à.”
“Tối nay cô ấy có lớp vũ đạo.”
“Chẳng trách.”
Lục Trăn dường như nghĩ đến cái gì đó, bước nhanh đuổi theo, hỏi anh: “Vừa rồi Tào Chí Đạt nói… cậu đang làm phần mềm xã hội à?”
“Ừm.”
“Giống như OICQ trước kia?”
“Đúng.”
Lục Yên hỏi: “OICQ là cái gì?”
Lục Trăn đẩy đầu cô ra: “Người lớn nói chuyện, con nít đừng xen mồm.”
“A…”
Thẩm Quát đưa Lục Yên qua bên cạnh mình, hững hờ nói: “Thật ra lời Tào Chí Đạt nói cũng không xấu, làm loại phần mềm xã hội mang tính giải trí này, có vẻ quả thật có chút không phải việc chính đáng, hơn nữa tất cả mọi người có điện thoại, liên lạc cũng rất thuận tiện, dùng máy tính đăng ký phần mềm xã hội ngược lại càng khó khăn hơn.”
“A, hiếm thấy, Thẩm Quát cậu cũng có lúc nghe ý kiến của người khác.”
Lời nói của anh ta còn chưa dứt, Thẩm Quát nói: “Nhưng mà…”
Lục Trăn nản lòng, liền biết ngay là có nhưng mà…
“Nhưng mà phần mềm xã hội cũng không phải là không có sự tồn tại, hiện tại giữa người với người quả thật có khoảng cách, có đôi khi hư cấu ngược lại có thể mang đến sự nhẹ nhõm.”
“Cậu nói, phần mềm xã hội của cậu khác với tin nhắn, không phải giao lưu giữa người quen với nhau mà là giao lưu với người lạ?”
“Ừm.”
Lục Yên nghe đến nhiệt huyết sôi trào, cô cực kỳ muốn phát biểu ý kiến của mình, cực kỳ muốn nói cho hai người đàn ông này biết, tương lai hoàn toàn không phải là thứ mà hiện tại bọn họ có thể tưởng tượng được, thời đại của tương lai thuộc về Internet, mà Internet không chỉ giới hạn ở máy tính!
Tương lai có 2G, 3G, 4G cùng với 5G sắp ra đời, trong tương lai, phần mềm xã hội sẽ là cuộc sống hàng ngày và công việc không thể thiếu của mỗi một người Trung Quốc!
Nhưng bây giờ bọn họ căn bản không có cách nào tưởng tượng được triển vọng của Internet trong tương lai.
Mọi thứ hiện tại Thẩm Quát làm tuyệt đối không phải là tốn công vô ích. Hai mươi năm sau, cuộc sống của mọi người lại vì vậy mà thay đổi, lại vì Thẩm Quát mà thay đổi!
Khuôn mặt Lục Yên đều nghẹn đến đỏ lên, nhưng không thể nói, bí mật lớn nhất của cô tuyệt đối không thể để Thẩm Quát biết được.
Chuyện này hai người Lục Trăn và Thẩm Quát thế mà lại ăn nhịp với nhau, trò chuyện còn rất ăn ý.
Không biết từ lúc nào, sắc trời dần tối xuống.
Hai người đưa Lục Yên tới dưới lầu ký túc xá, Lục Trăn nói muốn mời Thẩm Quát đi uống bia đêm, gọi Lương Đình và Diệp Già Kỳ ra, mấy anh trai thương lượng một chút làm sao cùng làm việc này.
Lục Trăn thì thôi đi, đi học còn suýt chút nữa trượt tín chỉ, nhưng Lương Đình và Diệp Già Kỳ lại không giống, đầu óc hai người này có thể nói là khá đầy đủ, lại học cùng chuyên ngành, nếu như bọn họ có thể gia nhập với Thẩm Quát cùng nhau nghiên cứu phương diện này.
Đối với Thẩm Quát mà nói, chuyện này chắc chắn là… như hổ thêm cánh.
Nhưng Thẩm Quát lại từ chối lời đề nghị của Lục Trăn.
“Ơ kìa?” Lục Trăn đều sắp sờ điện thoại rồi: “Vì sao.”
“Không vì sao cả.”
“Không phải vừa rồi nói chuyện rất tốt sao.”
“Cậu nên về đi.” Thẩm Quát nói.
Lục Yên nhìn ra tâm tư của Thẩm Quát.
Lục Trăn còn muốn nói chuyện, cô đẩy anh ta một cái, nói: “Mau về đi, anh còn lề mề nữa, lát nữa là Giản Dao tan học rồi, anh nhìn tóc anh xem, thật là dầu!”
“A, buổi sáng anh mới gội đầu mà, rất dầu sao?”
“Rất dầu!”
“Vậy… vậy anh đi về trước.”
Sau khi Lục Trăn vội vàng rời đi, Lục Yên nhìn về phía Thẩm Quát, Thẩm Quát để tay trong túi, đứng dưới đèn đường.
Ánh đèn đường dát lên khuôn mặt anh một tầng ánh sáng mỏng, càng nổi bật lên đường nét rõ ràng của anh.
Anh không có biểu cảm gì, nhưng mà Lục Yên nhìn ra được, trong lòng cuối cùng vẫn là… có vướng mắc.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó đưa tay vòng lấy eo gầy khỏe của Thẩm Quát, dán đầu vào lồng ngực kiên cố của anh.
Tay Thẩm Quát rơi trên bờ vai cô, thoáng dùng sức đè lên.
Lục Yên vùi mặt vào trong áo của anh, giọng nói buồn buồn: “Anh không cần gượng ép.”
“Cái gì?”
“Anh không cần vì em mà gượng ép làm bạn với Lục Trăn, không sao.”
Thẩm Quát dừng lại thật lâu, không nói chuyện.
Anh nhớ tới năm đó lúc mới gặp, Lục Trăn đến nói với anh: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là anh em.”
Lục Trăn nói xong câu đó, anh đổ Coca Cola lên đầu cậu ta, sau đó bắt nạt chàng trai đơn thuần hiền lành này rất nhiều năm.
Thế nhưng rốt cuộc Lục Trăn làm sai điều gì chứ?. Truyện Quan Trường
Cậu ta không làm sai bất cứ chuyện gì, người sai hẳn là Thẩm Quát.
“Lục Yên, anh không hận cậu ta.” Thẩm Quát ngẩng đầu, bầu trời đầy sao lấp lánh, rơi vào vào tròng mắt đen nhánh của anh —-
“Em là người nhà của anh, cậu ta cũng thế.”