Cù Yến Đình suýt dốc cả chai dấm vào bát, sắc mặt đỏ ửng giữa hơi nước lập lờ, anh tức giận nói: “Ai thèm hôn hít với em? Đi ra chỗ nào mát mẻ mà ngồi!”
Nấu xong cơm tất niên, Tào Lan Hư khui một chai rượu gạo quý báu. Ba người ngồi quây quanh chiếc bàn trải khăn trong gian chính, chú chó rúc dưới gầm bàn nhặt đồ ăn rơi vãi, họ cụng ly và một hơi cạn sạch.
Tào Lan Hư tinh mắt hỏi: “Biên kịch, hóa ra cái nhẫn đấy tặng cho cậu à?”
Tay trái Cù Yến Đình cầm chén rượu, nghe vậy bèn đặt chén xuống và buông thõng tay.
Lục Văn trả lời: “Sao bác thích hóng drama thế?”
“Hóng drama là sao?” Tào Lan Hư thắc mắc: “Cậu nói cậu ấy là lãnh đạo của cậu, giờ đang thịnh hành kiểu biếu nhẫn cho lãnh đạo à?”
Lục Văn đáp qua quýt: “Đúng thế, câu được lãnh đạo thì dễ thở —–” Bắp chân ăn một đạp, không đau lắm, quả nhiên biếu đúng quà rồi, lãnh đạo không đành lòng đạp mạnh.
Ăn cơm tất niên xong, Lục Văn đi tắm trước, tắm xong bèn bôi sữa dưỡng thể, sau đó cả người tỏa mùi dừa thoang thoảng đi lên tầng chui vào chăn.
Nửa tiếng sau, Cù Yến Đình quấn chăn bước vào, lọn tóc ẩm ướt nhỏ giọt tí tách lên bả vai, anh chẳng định để ý cảnh vật trên giường đâu nhưng Lục Văn to như con voi nằm chình ình giữa giường thế kia thì khó mà bỏ qua được.
Cù Yến Đình loanh quanh luẩn quẩn không mục đích, rót cốc nước, rồi bóc quả quýt, xé gói ô mai, làm hết tất cả những việc có thể làm để câu giờ, cuối cùng ngồi bên bàn mở laptop ra.
Lục Văn ngồi bật dậy: “Giao thừa mà anh còn viết với chả lách, anh định giật giải Nobel văn học à?”
Cù Yến Đình vào phòng live stream và nói: “Tôi xem Gala cuối năm.”
Trong lòng Lục Văn sáng tỏ, hắn biết Cù Yến Đình thẹn thùng và cự nự, không dám cả lên giường. Ồ, thì ra người đàn ông trong trắng như hắn lại thích một người đàn ông cũng trong trắng giống hắn.
Lục Văn tựa đầu giường nghịch điện thoại, mở lời gây sự chú ý: “Để xem weibo tí nào, ui, nhiều bình luận thế!”
Trên màn hình đang chiếu tiểu phẩm hài, Cù Yến Đình chống cằm, chả thấy buồn cười tẹo nào, ánh mắt không kiềm chế được liếc lên giường, anh nghĩ bao nhiêu diễn viên hài kịch chuyện nghiệp cũng không bằng một mình Lục Văn.
“Uầy, fan nhiệt tình ghê.” Lục Văn lầm bầm: “Anh ơi anh ơi, anh đẹp trai thế, anh sắp 30 tuổi thật ư?”
“Sinh viên xuất sắc ngành Thương mại quốc tế, siêu giỏi tiếng Anh, mười đời tổ tông nhà iem thành fan hết rồi.”
“Sao giờ mị mới phát hiện ra một người đẹp giai như này nhở! Lục Văn không hot! Trời đất không tha!”
“Iu Văn, chúc anh năm mới vui vẻ thật nhiều niềm vui.”
“Chồng ơi!”
Cù Yến Đình khiếp sợ quay phắt lại, tưởng hắn đang gọi mình… Thấy Lục Văn gào lên rồi ngã vật ra gối xoa xoa cổ họng, anh vội vàng quay đầu về đầy ngại ngùng.
Điện thoại vang lên, màn hình hiển thị “Lục Chiến Kình”.
Lục Văn bật tôm ngồi dậy, tối nay cứ mải theo đuổi tình yêu nên quên cả người bố ruột mà mình sống nương tựa vào nhau suốt mấy chục năm, nhận điện thoại, hắn chột dạ gọi “Bố ạ”.
Cù Yến Đình lập tức tắt tiếng.
Trong điện thoại không nói câu gì, Lục Văn hiểu ý chủ động chúc: “Bố, năm mới vui vẻ. Hôm nay con phải ghi hình suốt, điện thoại hết pin vừa mới cắm sạc, đang định gọi cho bố thì bố đã gọi đến rồi, bố con mình đúng là tâm linh tương thông ạ.”
Lục Chiến Kình nói: “Bớt huyên thuyên đi.”
Nếu như bình thường thì Lục Văn đã ngậm miệng rồi, nhưng giao thừa năm nào hắn cũng làm tròn bổn phận ăn cơm tất niên với Lục Chiến Kinh, mỗi năm nay cách xa ngàn dặm, hắn nói tiếp: “Bố, nếu bố cô đơn lẻ loi quá thì đến nhà Chuyết Ngôn chơi với chú Cố đi, hoặc đến nhà chú Trịnh cũng được.”
“Không cần con phải lo.” Lục Chiến Kình ngoài miệng phũ phàng nhưng trong lòng thỏa mãn: “Con có một mình thôi à?”
Lục Văn không định nói dối bèn đáp: “Con ở với thầy Cù.”
Cù Yến Đình ngồi không yên, anh chẳng ngờ được Lục Văn sẽ nói thẳng sự xuất hiện của anh, trong lòng thấp thỏm lắm, đứng dậy bước đến bên giường, co một chân ngồi lên chăn.
“….Thầy biên kịch ạ.” Lục Văn giải thích: “Dạo trước quen nhau trong đoàn phim, biết con gặp chuyện không may nên thầy Cù đến đây, nhờ có anh ấy mà mọi chuyện mới êm xuôi.”
Lục Chiến Kình trầm ngâm nói: “Bao giờ quay chương trình xong phải cảm ơn người ta cho tử tế.”
Lục Văn nói: “Con biết rồi, không những cảm ơn anh ấy, con còn muốn ——”
Cù Yến Đình nhanh tay nhanh mắt nhào tới bịt mồm Lục Văn, đôi mắt thụy phượng mở to, sóng mắt trong veo như sắp tràn ra ngoài, anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Không cho phép nói xằng!”
Anh thả tay ra, Lục Văn thở hổn hển như chó: “Con còn muốn mời anh ấy đi ăn…”
Lục Chiến Kình chả quan tâm nhiều, ông hỏi: “Mùng mấy về?”
“Bố yên tâm.” Lục Văn vĩnh viễn không bao giờ nhớ nhầm ngày ấy: “Chắc chắn mùng 4 con sẽ về.”
Hai bố con hiếm khi nói chuyện điện thoại một cách bình tĩnh vui vẻ, bởi vậy trước khi cúp máy vẫn hơi tiếc nuối, bỗng nhiên, Lục Chiến Kình hỏi: “Cái nhẫn gây rắc rối của con là tặng cho ai vậy?”
Lục Văn liếc Cù Yến Đình, cất giọng trả lời vừa gian manh vừa tràn trề yêu thương: “Tặng cho người con đang theo đuổi.”
Lục Chiến Kình hỏi ngay: “Ai?”
“Đây là chuyện riêng của con!” Lục Văn nói: “Không nói nữa, bye bye bố!”
Cù Yến Đình sững sờ, điện thoại cúp rồi, từ lâu anh đã không còn cha mẹ kiểm soát nên chỉ lo Lục Văn chọc giận bố thôi. Nhưng Lục Văn cứ điềm nhiên như không, tưởng chừng đang làm chuyện gì to phe tầm cỡ lắm.
Xốc chăn lên, Lục Văn nài nỉ: “Em làm ấm giường hai tiếng rồi, anh mau vào đi!”
Cù Yến Đình do dự: “Chưa xem hết Gala cuối năm…”
“Mấy giờ rồi còn xem.” Lục Văn kéo Cù Yến Đình vào ổ chăn: “Anh muốn nghe Đêm nay khó quên [2] không, em hát cho anh nghe.”
[2] Nhạc kết thúc Gala cuối năm.Cù Yến Đình quay lưng lại, không dằn lòng được sờ sờ điện thoại bên gối, tâm trạng anh rối rắm quá, rất muốn tìm tình nguyện viên trò chuyện đôi câu. Bấy giờ, Lục Văn cất tiếng hát đằng sau lưng, “Đêm nay khó quên” phiên bản tone trầm.
Nghe được vài câu, Cù Yến Đình phát hiện câu nào câu nấy hát rất chuẩn và vững, trầm lắng hơn giọng nữ, mang đến cảm giác du dương phóng khoáng khác hẳn. Anh xoay người lại và nói: “Không ngờ em hát hay thế đấy.”
Lục Văn dừng hát, nói bằng giọng nhớ nhung: “Năm đó em là… Thôi bỏ đi.”
Cù Yến Đình nhớ tới điều gì đó, anh nắm cằm Lục Văn véo véo, ngước mặt nhìn hình xăm nốt nhạc sau tai trái hắn và bảo: “Xem chừng em thích hát thật đấy nhỉ.”
“Đương nhiên rồi.” Lục Văn tiếc nuối nói: “Nhưng không có cơ hội được hát.”
Cù Yến Đình cười rộ lên: “Em vừa hát xong còn gì? Ca hát cần chi cơ hội?”
Lục Văn nói: “Hát công khai cơ, cho tất cả mọi người được nghe… Như một ca sĩ chính quy vậy.”
Cù Yến Đình bất ngờ lắm, anh nhìn gương mặt tủi thân của Lục Văn mà như mê mẩn đầu óc, anh nghĩ mình không thể để bé ngốc phải hâm mộ người khác được, thế là anh nói: “Vậy, ca khúc chủ đề được không em?”
Hai mắt Lục Văn tỏa sáng, không giấu nổi vui mừng. Cù Yến Đình không dám nói lấp lửng, anh gãi gãi cằm Lục Văn và bảo: “Tôi đã tìm người viết lời cho ca khúc chủ đề của bộ phim chiếu mạng rồi, tôi cho em cơ hội thử giọng, nếu ổn thì sẽ để em hát.”
“Thật ạ?!”
“Ừ, coi như là, lì xì năm mới.”
Lục Văn kích động gào lên sung sướng, cúi xuống ôm Cù Yến Đình lăn qua lăn lại, ván giường kêu kẽo kẹt điếc tai, tới khi dừng lại, cơ thể rắn rỏi của hắn đè trên người Cù Yến Đình và mướt hết mồ hôi.
Cơ ngực Lục Văn tì lên ngực Cù Yến Đình, tiếng tim đập loạn nhịp hòa vào nhau, không biết của anh hay của em nữa, hắn ngẩng đầu lên kéo giãn khoảng cách.
Mùi kem đánh răng bạc hà phả ra theo hơi thở, hắn nói: “Đêm dài lắm mộng, trả trước một nụ hôn được không….”
Cù Yến Đình thẹn thùng quay đầu đi.
“Anh tỏ thái độ gì hả, nụ hôn đầu đấy nhé!”
“Nụ hôn đầu thì hay chắc… Ai mà chả có.”
Lục Văn đờ ra vài giây, rồi cúi đầu dụi dụi điên cuồng vào hõm vai Cù Yến Đình, giọng nói nghèn nghẹn: “Khụ, em còn có đêm đầu tiên quý giá nữa, anh có không?”
Cù Yến Đình nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, gắng hết sức đẩy cái tên to con trên người mình xuống, nghiêng người cuộn chăn, tắt đèn đầu giường cái “tạch” và nói: “Ngủ!”
Lục Văn nằm ngửa ra, dang tay dang chân, gõ lưng Cù Yến Đình như gõ cửa: “Anh Đình Đình, ít nhất cũng phải cho em đắp chăn chứ.”
Cù Yến Đình nói: “Tôi thấy em nóng phát rồ rồi ấy chứ!”
Lục Văn không chọc anh nữa, chủ yếu là nóng trong người thật, hắn nới cổ áo ngủ ra rồi thiếp đi. Chờ hắn hít thở đều đặn, Cù Yến Đình lặng lẽ xoay người lại, vén chăn đắp cho hắn.
Sau nửa đêm, pháo tép trên trấn cổ mới ngừng vang.
Buổi sáng đầu năm, các gia đình đi thăm họ hàng thân thích, Tào Lan Hư lẻ loi một mình nên căn nhà chìm vào yên tĩnh, bỗng nhiên dưới tầng có người gõ cổng, tiếng nắm cửa bằng đồng nện ầm ầm không ngơi.
Cù Yến Đình giật mình tỉnh giấc: “Mới sáng sớm, ai thế…”
Lục Văn bịt tai Cù Yến Đình, mơ màng nói: “Kệ người ta đi, địa phương đến trao yêu thương cho bác thợ Tào.”
Tiếng gõ cửa ngừng lại, cổng mở ra, tiếng nói chuyện lờ mờ xa xôi, sau đó cầu thang bắt đầu kêu kẽo kẹt, Lục Văn nghi ngờ nói: “Trời, sao còn lên tầng…”
Tiếng bước chân bỗng dừng lại ngoài phòng, cốc cốc cốc.
Cù Yến Đình nhổm người dậy hỏi “Ai thế”, áo ngủ trơn bóng quá làm anh trượt ngã vào cánh tay Lục Văn, hai cái tay nọ tiện đà quấn quanh eo anh ôm chặt.
Két, cửa mở ra.
“Anh trai —–”
Nguyễn Phong xuất hiện trước cửa phòng, tức thì ngây ra như phỗng.