Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Nhưng vừa mới dứt lời, một giọng nói thản nhiên vang lên từ của lớn.
“Tôi thấy cậu vẫn nên thận trọng suy nghĩ một chút đi, dù sao thành phố Trường Giang này cũng không phải để cho cậu lấy một tay che trời! Lượng sức mà làm!”
Đột nhiên mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một đám người đang đi vào nhà cũ nhà họ Tô.
Cầm đầu chính là một gã đàn ông trung niên để chòm râu dê mặc đường trang màu đen, trong tay ông ta cầm hai quả bóng Thái cực, chuyển động một cách có tiết tấu, thoạt nhìn bộ dạng của ông ta rất bí hiểm.
“Ông hai nhà họ Liễu?”
Những người ở hiện trường đột nhiên đứng dậy, một đám người rất sợ hãi.
“Ông hai, sao ngài lại đến nơi này?”
“Ông hai, đã lâu không gặp.”
“Xin chào ông hai.”
Nhóm ông chủ vội vàng nở nụ cười tiếp đón.
Nhưng ông hai nhà họ Liễu cũng không thèm nhìn, đi thẳng đến bên bà cụ Tô.
“Ông hai nhà họ Liễu?”
Bà cụ họ Tô cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Ông hai tiến lên phía trước, hơi hơi cúi đầu với bà cụ Tô, cấp bậc lễ nghĩa vô cùng đúng chỗ, cũng rất nghiêm túc.
Ị “Bà cụ, ngài gọi tôi là Khiếu Sinh là được rồi, ông hai gì gì đó, cũng chỉ là những người qua đường cho chút mặt mũi mà thôi.”
Ông hai nhà họ Liễu nói.
“Khách khí, khách khít”
Bà cụ Tô cười trừ một tiếng, nhưng trong mắt lộ vẻ hoang mang, trong đầu cũng cảnh giác hơn.
Lâm Dương nhìn thấy cảnh này, cũng càng khó hiểu hơn.
Nhà họ Liễu chính là một trong bốn đại gia tộc ở thành phố Trường Giang, là cây đại thụ lớn nhà họ Tô nằm mơ cũng muốn bám vào, nhưng vì sao ông hai nhà họ Liễu nổi tiếng khắp thành phố Trường Giang lại khách khí với bà cụ Tô như vậy chứ?
“Ông hai, ngài cứu chúng tôi đi! Cứu giúp chúng tôi đi!”
Đám người Tô Trương Dương, Tô Cương khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng muốn thử, liền nhìn về phía ông hai nhà họ Liễu hô lớn.
“Câm miệng!”
Sắc mặt bà cụ Tô thay đổi, vội vàng quát lớn một tiếng.
Mấy người hoang mang.
Ông hai nhà họ Liễu nâng tay lên, cười nhạt nói: “Đừng vội, đừng vội! Hôm nay tôi đến nơi này, cũng là vì muốn gạt đi nguy hiểm lần này của nhà họ Tô.”
Mọi người vừa nghe thế, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thì nhìn thấy ông hai nhà họ Liễu nhìn về phía Lâm Dương.
“Cậu là Lâm Dương sao?”
“Đúng!”
“Chuyện ngày hôm qua ở nhà hàng của tôi, là kiệt tác của cậu ư?”
“Đúng!”
“Cậu rất có dũng khí đấy.”
Ông hai nhà họ Liễu gật đầu: “Cả thành phố Trường Giang này, dường như là không có ai dám đánh mặt tôi như vậy, cho dù là người của bốn đại gia tộc cũng không dám không cho tôi mặt mũi như vậy, nhóc con, cậu chính là đầu tiên.”
“Chuyện này cũng không trách tôi được, tôi đến nhà hàng của ông ăn cơm, nhưng người ở nhà hàng của ông cũng không cho tôi mặt mũi.”
“Cậu cảm thấy đấy là do tôi sai sao?”
“Đúng!”
# “Vậy cậu lại sai rồi, bởi vì ông hai nhà họ Liễu của thành phố Trường Giang sẽ không làm chuyện gì sai hết.”
“Vì sao?”
“Người có thực lực, thì làm chuyện gì cũng là đúng hết, cho dù chuyện đó là sai thì cũng sẽ trở thành đúng, cho nên tôi sẽ không sail”
Ông hai nhà họ Liễu không nhanh không chậm nói: “Lâm Dương, tôi cũng đã điều tra về cậu, tuy rằng bên ngoài cậu chỉ là một người ở rễ của nhà họ Tô, nhưng thật ra cậu vẫn là người có chút bản lĩnh, nghe nói cậu dựa vào một chút y thuật như mèo ba chân của mình để có thể bám víu chút quan hệ với nhà họ Ninh và nhà họ Từ, trừ lần đó ra, cậu còn quen biết Tề Trọng Quốc của viện Trung y, tôi nghĩ rằng việc ngày hôm nay, cũng chính là do sức mạnh của bọn họ thao túng chứ gì? Có lẽ sau lưng cậu còn có lực lượng nào đó, nhưng đối với tôi mà nói cũng không quan trọng.”
Nói xong, ông hai nhà họ Liễu xoay người nghiêm túc nói với bà cụ Tô: “Bà cụ Tô, không cần phải do dự nữa, tôi biết phương thuốc đó ở chỗ bà, nếu như bà đồng ý giao nó cho nhà họ Liễu, Liễu Khiếu Sinh tôi có thể cam đoan ngay tại chỗ này, tôi không chỉ giúp các người hồi sinh lại nhà họ Tô, mà còn có thể mạnh mẽ trừng trị tên phản đồ nhà họ Tô Lâm Dương này nữa, để cho cậu ta quỳ gối xuống trước mặt các người, để cho cậu ta muốn sống cũng không được!”
Vừa mới dứt lời, mọi người trong phòng đều vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
“Phương thuốc? Phương thuốc gì cơ?”
Mọi người tràn ngập vẻ không thể tin được.
Chỉ duy nhất bà cụ Tô là ngưng mắt lại, lạnh lùng nói: “Từ chỗ nào mà ông biết được chuyện của phương thuốc?”
“Tô Trương Dương!”
Ông hai nhà họ Liễu lạnh nhạt nói: “Nếu không bà cho rằng cậu ta có bản lĩnh có thể lấy được thẻ chí tôn ở nhà hàng chúng tôi hay sao?”
Tô Trương Dương vừa nghe thế, ngay lập tức rụt cổ lại, không dám hé răng nủa lời.
Bà cụ Tô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Trương Dương một cái, sau đó ậm ừ nói: “Cái phương thuốc này, bà già như tôi điên cuồng muốn khiến cho nhà họ Tô lớn mạnh như vậy, chính là vì muốn để cho nhà họ Tô có thực lực sử dụng phương thuốc này, nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của bà già như tôi cũng đã không thực hiện được nữa, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể lựa chọn đập nồi dìm thuyền!”
Nói xong, bà cụ Tô đứng lên, bẻ gãy cây gậy chống của bà, một tờ giấy vàng như nến xuất hiện.
Những dòng chữ triện được viết trêи trang giấy vàng, không biết là kết quả của người ở triều đại nào.
Ông hai nhà họ Liễu vừa thấy thế, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm.
“Đây chính là đòn sát thủ bà dùng để uy hϊế͙p͙ tôi sao?”
Lâm Dương hỏi.
“Đúng vậy.”
Bà cụ Tô lạnh nhạt nói: “Lâm Dương, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống, làm theo những gì mà tôi đã nói, trả cho nhà họ Tô tôi một khoản tiền, lại hủy bỏ tất cả bản án của đám người Tô Cối và Tô Bắc, như vậy, tôi có thể không giao phương thuốc này cho Liễu Khiếu Sinh, nếu không, một khi tôi giao phương thuốc này cho Liễu Khiếu Sinh rồi, cậu sẽ phải nghênh đón sự trả thù điên cuồng của nhà họ Liễu! Cậu sẽ chết mà không có chỗ chôn, thậm chí cả đám người Tô Nhan cũng không thể sống tốt được, cậu xác định sẽ làm như vậy sao?”
Đây chính là đòn sát thủ cuối cùng của bà cụ Tô!
Thỏ khôn phải đào ba hang.
Đương nhiên là bà cụ Tô cũng không ngoại lệ.
Bà cụ Tô cũng không muốn cứ như vậy mà giao phương thuốc này ra.
Dù sao đây cũng là hy vọng của bà, đó là hy vọng để cho nhà họ Tô nhất phi trùng thiên.
Cho nên bà cụ Tô tính toán định tống tiền Lâm Dương, trước tiên phải bảo vệ được người, sau đó lại lấy vốn khởi nghiệp, để cho nhà họ Tô trở lại như ngày xưa.
Thật là tham lam.
Nhưng mà cụ Tô tin tưởng rằng, chỉ cần Lâm Dương không phải là quá ngu ngốc, thì nhất định sẽ đồng ý.
Nếu không cho dù Lâm Dương có lợi hại hơn nữa, thì cũng không thể nào có khả năng ngăn cản sự trả thù của Liễu Khiếu Sinh.
Dù sao thì…Nơi này là thành phố Trường Giang!
Là địa bàn của ông hai nhà họ Liễu!
Nhưng mà….Đối mặt với câu hỏi của bà cụ, dường như Lâm Dương không có chút do dự nào mà trả lời: “Tôi từ chối.”
Mọi người ở hiện trường đều thở gấp.
“Cậu nói cái gì cơ?”
“Được! Được! Được! Được lắm! Lâm Dương, cậu chính là đang rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cũng ¡ đừng trách người khác, cậu đã muốn nhà họ Tô tôi phải biến mắt, vậy nhà họ Tô tôi cũng sẽ không bao giờ để yên đâu!”
Bà cụ Tô cười một cách giận dữ, liên tục gật đầu, sau đó duỗi tay ra đưa phương thuốc cho ông hai nhà họ Liễu.
“Khiếu Sinh! Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, ta mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, gà chó không yên! Tôi muốn một nhà tên chó má này này không được yên!”
Bà cụ Tô thê lương hét lớn, tiếng nói cực kỳ chói tai.
Giống như là tiếng rống của ác quỷ vậy.