“Tao là tự cho bản thân một cái át chủ bài.” Mạc Chi Dương nhìn chỗ hắc y nhân rơi xuống: “Nơi đó cách Vị Ương Cung rất gần, đúng cốt truyện, Đường Uyển Uyển sẽ cứu người, ngày sau gã sẽ trở thành trợ lực lật đổ hoàng đế.
Nhưng mọi việc đều có lợi có hại, mày cảm thấy nếu hoàng đế biết, hoàng hậu cất giấu thích khách, sẽ như thế nào? Tao vừa mới bắn trúng xương bả vai gã, không phải chỉ một hai tháng là khỏi ngay được.”
Người này, là đang treo một cây đao trên đầu hoàng hậu, khi nào rơi xuống, phải xem tâm tình y như thế nào.
Đại Hà Thống Lĩnh tiến vào, dọn dẹp cục diện lộn xộn, may mà bệ hạ, hoàng hậu không sao, vén áo choàng lên quỳ xuống: “Ba tên thích khách, hai tên đã chết, còn một người đang tìm kiếm.”
Nghe được là đang tìm, Kỳ Quan Ngạn tất nhiên không vui vẻ cho lắm, lại bởi vì vẻ mặt hoảng sợ của Hoàng Hậu mà càng thêm bực bội: “Người vừa rồi bắn tên là ai?”
Hà thống lĩnh không nói gì, ngược lại nhìn người hầu hai bên, hoàng đế hiểu ý, lúc sau phân phó người hầu lui ra, mới trả lời: “Là ám vệ, đồ đệ của ám vệ trước, bắn tên, khinh công tuyệt đỉnh, tai nghe tám phương mắt nhìn sáu hướng.”
“Tiễn pháp xác thật không tồi, trẫm muốn gặp y.” Mũi tên vừa rồi thật sự kinh diễm*, Kỳ Quan Ngạn cũng thực sự thưởng thức.
(*) Kinh diễm: bị làm cho kinh ngạc vì nó quá đẹp mắt.
Hà thống lĩnh đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ đẩy cửa ra, hướng tới bầu trời đêm thổi hai tiếng kêu của chim đỗ quyên.
Mạc Chi Dương tính trở về ngủ một giấc, đột nhiên nghe được ám hiệu, buổi tối còn nháo cái gì, dùng khinh công nhảy vài cái liền đến tường viện bên ngoài tẩm điện.
Nhìn thấy Hà thống lĩnh, lúc này mới dám nhảy xuống: “Hà thống lĩnh!”
“Đứa nhỏ ngốc, bệ hạ muốn gặp ngươi!”
Cẩu hoàng đế muốn gặp cậu làm cái gì? Là bởi vì có công cứu giá, muốn ban thưởng?
Mạc Chi Dương ngoan ngoãn từ bên ngoài cửa tiến vào, quỳ xuống hành đại lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
“Bình thân.” Người này nhìn qua lại không giống như tưởng tượng của hắn, có vẻ nhỏ xinh, mặc đồ ngắn, lộ ra làn da trắng, còn có cái cổ tinh tế trắng nõn.
Có được tiễn pháp cao siêu như thế, không ngờ lại là vị thiếu niên nhỏ xinh này, cùng suy nghĩ của hắn khác xa một trời một vực.
“Ngẩng đầu lên.” Thấy thiếu niên còn cúi đầu, Kỳ Quan Ngạn có chút tò mò.
Nhưng trong chớp mắt khi thiếu niên kia ngẩng đầu lên, trong lòng hắn cũng không biết tại sao lại nổi lên một cổ chua xót, cảm xúc quỷ dị mãnh liệt như vậy.