– Dương đại ca, có đẹp không?
– You are gorgeous, my princess… Công chúa của ta, nàng cực kỳ xinh đẹp.
Dương Thần cười, xoay người làm lễ giống như một kỵ sĩ.
Lý Tinh Tinh là cô giáo dạy tiếng Anh, tất nhiên hiểu ý nghĩa của mấy lời này, trong lòng vui sướng đến mức quên mất vì sao Dương Thần lại biết nói tiếng Anh, cô chỉ cảm thấy tim mình sắp tan chảy, cơ thể hóa thành chú chim nhỏ bay lượn.
– Accept your praise, my knight… nhận lời khen của anh, kỵ sĩ của ta…
Lý Tinh Tinh khẽ nhấc váy, vui vẻ đáp lễ lại.
Một người bán hàng tiến lên trước, cười vẻ hâm mộ:
– Tiểu thư, có thể cho chúng tôi chụp cho cô một kiểu ảnh không, sẽ là bức ảnh lưu niệm đẹp nhất trong cửa hàng?
Lý Tinh Tinh do dự, nói cho cùng, cô chỉ muốn nghe Dương Thần ca ngợi một chút, còn về việc chụp ảnh cho người khác xem, cô vẫn rất thẹn thùng, vì thế ánh mắt cô dò hỏi nhìn Dương Thần.
– Tất nhiên là được, cô giáo Lý cũng là mỹ nữ, có gì phải sợ.
Dương Thần cổ vũ nói.
– Vậy… vậy thì được.
Lý Tinh Tinh mỉm cười đồng ý.
Sau khi mấy người bán hàng vui vẻ, phấn chấn chụp xong bộ ảnh rồi, Dương Thần bảo họ mang hết những bộ quần áo đã chọn ra, nói:
– Tất cả chỗ này tôi mua hết, tính tiền cho tôi.
Lý Tinh Tinh lúc này đã thay bộ váy liền áo bằng một bộ áo quần dễ hoạt động hơn, chiếc áo sơ mi nữ trắng tinh và chiếc quần soóc dệt vải thô màu nâu, để lộ cặp chân thon dài, trắng muốt, vừa hoạt bát, vừa quyến rũ. Cô nghe Dương Thần nói mua hết toàn bộ, không khỏi kinh ngạc:
– Dương đại ca, mua hết ư?
Dương Thần cười nói:
– Em cũng không phải chỉ mặc vậy một lần, không thể mỗi lần đi cùng những người đó chỉ mặc một bộ.
Lý Tinh Tinh vẫn cảm thấy rất lãng phí, nhưng không biết nói gì cho phải.
– Tiểu thư yên tâm, cô giúp chúng tôi có tấm ảnh hiệu đẹp như vậy, chúng tôi sẽ giảm giá một nửa, tổng cộng là hơn sáu nghìn bốn trăm tệ, lần này coi như tặng hai vị ba bộ, chỉ lấy ba nghìn.
Người bán hàng cười thiện ý.
Đối với Dương Thần mà nói, ba nghìn rất rẻ, chỉ cần trực tiếp quẹt thẻ là đã trả xong.
Lý Tinh Tinh có chút xót tiền, ba nghìn gần như là nửa tháng lương của cô, cô hoài nghi nghĩ, quần áo từ nhỏ đến lớn của cô cộng lại, chưa chắc đã đến ba nghìn, lần này một ngày đã tiêu ba nghìn mua quần áo.
– Được rồi, công chúa của anh, cũng muộn rồi, đang giờ tan tầm kẹt xe, lái xe đến “Thiên Phủ Chi Quốc” cũng là khoảng sáu giờ, chúng ta đi thôi.
Lý Tinh Tinh quyết tâm sau này nhất định phải trả lại cho Dương Thần rồi cũng không nghĩ nhiều nữa, vui sướng bị Dương Thần nắm tay kéo ra khỏi cửa hàng.
Lúc hai người định vào thang máy, điện thoại của Lý Tinh Tinh vang lên, cô nghe điện thoại, sắc mặt có phần khó xử nói:
– Ngại quá, Tổ trưởng, lúc chiều tôi ra ngoài có chút việc với anh trai tôi, giờ anh tôi đưa tôi về, cảm ơn ý tốt của anh.
Vừa dập máy, Lý Tinh Tinh mỉm cười xin lỗi:
– Là Tổ trưởng tổ Anh ngữ chúng em gọi, buổi liên hoan hôm nay cũng là anh ấy chủ trì, anh ấy nói đến trường đón em mà không thấy em, em bảo anh ấy chúng ta đi cùng, anh ấy cũng đồng ý.
– Tổ trưởng của em là nam.
Tai Dương Thần tốt, nghe được rõ ràng tiếng người đàn ông trong điện thoại có chút khó chịu.
– Vâng…
Lý Tinh Tinh cúi đầu.
– Anh ta theo đuổi em đúng không?
Dương Thần nghiền ngẫm cười hỏi.
Lý Tinh Tinh vội vàng lắc đầu nói:
– Dương đại ca, em và anh ấy không có gì cả, hoa anh ấy tặng em đều chia cho các cô giáo khác, mỗi người một bông.
Dương Thần dở khóc dở cười, tâm tư đáng yêu của cô gái khiến cho hắn không kìm nổi miết vào má cô một cái:
– Anh thấy em mới không nên suy nghĩ linh tinh, đi thôi, đừng để bọn họ đợi lâu.