Để Trần Uyển Di lưu lại Dịch gia, đêm đó cô trở về, Mộc Ân sớm đã lên giường, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến mang người về.
Nếu như người giấy bị hao tổn, hồn phách của Trần Uyển Di cũng sẽ chịu tổn hại, mặc dù khả năng bị phát hiện rất thấp, cô cũng không muốn để người giấy lại Dịch gia trong thời gian quá dài.
Đồng thời ngày mai cô còn muốn đi phòng đàn một chuyến, ma nữ kia rõ ràng có quan hệ không ít với Lâm Dịch, có thể biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Đang tự mình tính toán, cửa phòng mở ra, Lục Phong Miên từ bên ngoài đi vào.
Anh vừa tắm rửa, mặc bộ áo ngủ màu trắng, tóc vừa được thổi khô, có chút mềm mại lộn xộn.
“Chú Lục.” Mộc Ân ngồi thẳng.
Cô vừa nhìn thấy Lục Phong Miên liền căng thẳng không chịu được, thì ra là sợ, trải qua tối hôm qua, giống như ngoại trừ sợ hãi, lại có một chút cảm giác khác biệt nào đó.
Thế nhưng cô không thể nghĩ ra điều đó là gì, Lục Phong Miên liền đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Đang viết gì?”
“Tùy tiện vẽ ạ.” Mộc Ân vuốt vuốt giấy trong tay, xuống giường ném vào thùng rác, hỏi: “Chú Lục chú tìm cháu có việc sao?”
“Không có việc gì.” Lục Phong Miên nói rồi ngồi xuống mép giường.
Mộc Ân nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đứng bên giường nửa ngày mới có một vấn đề để hỏi: “Vết thương của chú Lục ra sao rồi ạ? Có khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều.” Lục Phong Miên nói.
“Vậy…” Mộc Ân do dự một chút, lấy dũng khí hỏi: “Chú Lục, chú bị thương như thế nào vậy?”
Lục Phong Miên đã là thủ trưởng, mặc dù gây thù hằn rất nhiều, nhưng Đế Đô là địa bàn của anh, cô thực sự rất khó tưởng tượng, ai lớn gan như vậy, dám động thủ trên đầu Thái Tuế.
Lục Phong Miên lại hiển nhiên không có ý định nhiều lời về vấn đề này, nói câu: “Không có gì”, liền đưa tay đưa cô kéo đến trước mặt, hỏi: “Em định mấy giờ nghỉ ngơi?”
“Cháu…Bây giờ cháu muốn nghỉ ngơi.” Mộc Ân nói xong, cảm thấy lời này có chút giống là đang hạ lệnh đuổi khách, vội vàng bổ sung: “Là bởi vì nhàm chán nên mới ngủ sớm, có chú Lục ở đây, thì cháu cũng không vội.”