Vì đang ở trong trạng thái tinh thần hoảng loạn nên cô không tránh né nụ hôn đó của anh, trong vô thức nhắm mắt lại để cho anh tận hưởng vị ngọt ở đầu môi cô.
Đôi môi của cô vừa mềm vừa ngọt, hơi run rẩy, từng cảm giác khoan khoái khiến cho anh yêu thích không thôi.
Sau một lúc, nụ hôn kéo dài ấy của hai người mới dừng lại, cùng lúc đó thì Hướng Đường Nghi cũng đã vệ sinh xong những vết máu ở trên người anh rồi.
“Xong, xong rồi. Nếu nhận ra vết thưng chuyển xấu thì phải đến bệnh viện. Tôi về đây.”
Hướng Đường Nghi gấp gáp đứng lên rồi rời đi, nhưng cổ tay cô đã bị anh bắt lấy.
“Em ở lại thay quần áo đã rồi hẵng rời đi. Chẳng lẽ em đang có ý định mặc nguyên bộ trang phục đầy vết máu đó ra ngoài đường sao?”
Bây giờ Hướng Đường Nghi mới giật mình mà nhìn xuống.
Quả thật. Người cô dính toàn là máu của anh.
Cô lúng túng, cuối cùng cũng đành phải xin phép anh cho mình mượn nhờ nhà vệ sinh và một bộ quần áo khác mặc tạm.
Sau khi rửa qua mặt mũi và tay chân, thay ra một bộ quần áo khác, Hướng Đường Nghi liền cầm lấy một hộp đựng đồ y tế cá nhân mà mình mang theo vào, ngồi ở trong phòng ngủ dành cho khách trong nhà, cẩn thận vén áo lên.
Chỗ bị đinh *** của cô đã nổi đỏ lên rồi, một lớp máu khô đặc bám lên trên vết thương.
Cô cắn răng dùng cồn lau quá nó, văn vẹo cả người mất hơn nửa ngày vẫn chưa chấm được bông y tế đến chỗ vết thương.
Đang luống cuống, bỗng nhiên cả người cô bị một lực đạo rất lớn đè xuống dưới giường, nhấn cổ cô úp mặt vào gối ngủ.
Hướng Đường Nghi hoảng hốt hét lên, chân tay đá loạn xạ.
“Vu Phùng Cửu! Anh định làm gì?!”
“A a! Đừng đá! Em đạp trúng tay anh rồi!”
Chân của Hướng Đường Nghi chợt dừng lại rồi gấp gáp thu về, nhưng vẫn cứng cổ cứng miệng phun ra một câu chửi anh.
“Cho chừa!”
Vu Phùng Cửu chỉ cười không đáp lại, anh đoạt lấy bông y tế đã thấm cồn ở trên tay cô mà nhẹ nhàng chấm vào vết rách da ở trên lưng cô, rồi sau đó xé một cái băng đô, nhẹ nhàng dán đè lên miệng vết thương.
Hướng Đường Nghi đang chờ anh thả mình ra để bò dậy, đột nhiên từ lưng cô truyền đến một cảm giác nóng bỏng ẩm ướt – Vu Phùng Cửu hôn cô!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
2. Trùng Sinh Để Gặp Người
3. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
4. Chú Nhỏ
=====================================
“Thả… ra!”
Đối với sự bài xích của cô, Vu Phùng Cửu coi như lờ đi chẳng thấy gì. Anh hôn lên lưng, lên eo rồi lên sau vành tai của cô, từng nụ hôn dịu dàng mà đầy khiêu gợi, khiến cho mặt của Hướng Đường Nghi đỏ lên như quả cà chua.
Vu Phùng Cửu kéo áo của Hướng Đường Nghi xuống rồi lật người của cô xoay lại, hôn lên trán của cô.
“Tiểu Nghi, từ nay anh sẽ trở em từ trường về nhà. Em cũng chuyển qua sống với anh.”
Tận mắt thấy cô gặp nguy hiểm, anh sợ nếu mình mà không có mặt ở đó, thì không biết cô đã gặp phải những chuyện gì.
Hướng Đường Nghi nghe thấy anh đột nhiên nói vậy, cả người cô cứng đờ.
Cô lập tức phản đối, lùi vội ra sau, tránh đi những cái động chạm của anh.
“Không bao giờ!”
Nói cô chuyển đến sống với anh, khác nào nói cô chính thức nằm ở trong vòng kiểm soát của anh?!