Herry Nguyễn đảo mắt nhìn về phía người đang đặt câu hỏi, vẫn tiếp tục ra chiều giải thích.
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi, về phần bài báo scandal nọ, tôi cũng hy vọng người của tòa soạn Star chịu trách nhiệm với những gì mình viết ngay đây”.
Herry Nguyễn nhìn chăm chăm Kim Oanh, ánh mắt anh như có lửa, khiến một cô gái ngang ngược như Kim Oanh cũng hơi chùn bước.
“Tờ Star đăng tin chỉ rõ trong bức ảnh là tôi, nhưng xin hỏi quý vị, bức ảnh đấy phân giải không tốt, còn được chụp trong nhà vệ sinh, hai người đang ôm nhau từ góc độ đến khuôn mặt đều không thấy rõ, bóng dáng đấy chỉ lờ mờ mà lại đoán là tôi rồi lên bài câu like như vậy, là ý gì đây?”
Kim Oanh nghe xong sững sờ, những người ở đây cũng hơi nhìn về phía nhóm Quế Chi. Herry Nguyễn lại nói.
“Hôm ấy tôi mặc một bộ vest đến nơi đấy, không phải là màu này. Nếu quý vị xem lại ảnh chụp trong buổi họp báo có thể thấy được”.
Hôm qua, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Herry Nguyễn đã thay một bộ áo khác, bởi vì áo khoác anh cho cô mượn rồi. Trong sự kiện, cũng hạn chế quay phim chụp ảnh, cho dù có cũng là ảnh anh với bộ vest đó, nên lời Herry
Nguyễn nói xong, có một số người đi tìm lại ảnh, quả thật là không phải anh.
Vậy là họ len lén nhìn về đại diện của Star. Nhóm Quế Chi nghe tới đây, cảm thấy cả người hơi phát run, Quế Chi cũng nhìn về phía Herry Nguyễn, không ngờ anh ta cẩn thận đến mức này. Tính ra, cho dù cô lên bài, cũng sẽ bị anh ta tố ngược lại. Vậy là âm thầm cảm thấy may vì Kim Oanh khi không lại nhảy ra chịu chết. Nghĩ đến đây, Quế Chi hoàn toàn trở thành người xem kịch, không quan tâm mình cũng là nhân viên của tòa soạn này. Với Quế Chi, đổi một chỗ làm mà thôi, không đáng nhắc đến.
Herry Nguyễn lại nói tiếp. “Tôi và Minh Trang chỉ là quan hệ bình thường giúp đỡ lẫn nhau, hai anh em có đi chung sự kiện thật, nhưng hôm qua Minh Trang mặc một bộ váy trễ vai màu vàng, không phải đen trong ảnh. Không biết quý báo sao lại viết rõ là chúng tôi?”
“Lại nói tiếp, hình ảnh này chụp trộm, nghiêng người thì giống thật đấy, nhưng không thấy rõ mặt thì sao chắc chắn đây là tôi? Quý báo có cần giải thích gì không?”
Herry Nguyễn biết mình đã dẹp tan được scandal với báo chí, sẽ có người lên bài giải thích thay anh, làm thì làm cho trót, nên anh mới nhìn về phía người đăng tin này – Kim Oanh.
Kim Oanh đang nao núng, những người xung quanh cũng khá bối rối, nếu lên tin sai, Herry Nguyễn không bỏ qua mà kiện tờ báo của họ cũng không phải chuyện tốt lành gì, quả nhiên, Herry Nguyễn lại nói. “Quý báo xúc phạm danh dự và nhân phẩm của tôi, nếu không giải thích đàng hoàng tôi và quý báo sẽ cùng ra tòa giải quyết”.
Quế Chi nhìn dáng vẻ của Kim Oanh mà sướng phải biết, tưởng đâu dễ ăn chắc, cô nhìn Herry Nguyễn trên kia đang tra hỏi Kim Oanh, càng nhìn càng thấy thoải mái. Cảm tình của cô với Herry Nguyễn cũng bay lên tắm táp.
Kim Oanh ngồi trước, ban đầu là vì muốn nổi bật, giờ phút này chỉ hận mình không thể lánh đi. Cô ta cắn môi, rồi lại nhìn Herry Nguyễn.
“Những tấm ảnh này, không phải do tôi chụp lại”.
Kim Oanh như nghĩ ra lý do thoái thác, nên tiếp tục quanh co. Herry Nguyễn nhướn mày, trái hẳn với suy đoán của mỗi người ở đây rằng anh sẽ nổi giận, thì Herry Nguyễn lại bình thản, bởi vì Kim Oanh nói bậy nhưng trung ý rồi, anh biết cô ấy không phải người chụp những ảnh đấy, câu đầu tiên là thật nên anh mới hài lòng với thái độ thành thật của Kim Oanh, nên cũng khá hòa hoãn hơn, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài.
“Vậy ai là người chụp chúng?”
Kim Oanh nhìn thoáng qua Quế Chi đằng sau, lại phải nói dối tiếp.
“Trong hòm thư của tôi có một tin nặc danh, kèm theo ảnh và nói là cảnh chụp được anh và Minh Trang, nên tôi mới lên bài như vậy.”
Herry Nguyễn nghe xong trừng mắt với Kim Oanh, nhưng cô ấy chỉ ra vẻ đáng thương nhìn anh ta, Herry Nguyễn nhớ đến cô, rồi lại nghĩ, cũng phải, cô ta chỉ hứa không lộ ảnh, còn nếu gửi nặc danh… Anh nhìn về phía Kim Oanh, cho dù anh đang tức giận đến mức nào, nhưng không tiện nổi nóng ra trước mặt giới truyền thông, mất nhiều hơn được. Vậy là kiềm chế suy nghĩ của mình, tạm tha cho Kim Oanh. Anh mới gật đầu, rời mắt khỏi Kim Oanh, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mấy đồng nghiệp quanh Quế Chi cũng không hẹn mà thở phào. Herry Nguyễn nhìn những người đang ngồi đây, nói từ từ. “Nhân đây, xin nhắc nhở quý vị, sau này đăng tin hãy kiểm chứng trước. Các vị làm báo chứ không phải múa bút mua vui cho thiên hạ. Đăng tin giả câu view về ai tôi không quan tâm, nhưng nếu viết sai lệch về tôi, tôi sẵn sàng mời các vị
ra hầu tòa”.
Giọng nói của Herry Nguyễn mang ý đe dọa, có người hơi sợ có người đã chai lì nên không tỏ vẻ gì, nhà báo trước giờ khi nào mà chẳng nghe đe dọa kiện ra tòa, nhưng nghề vẫn cứ thế, tin vẫn cứ săn, chỉ có kẻ chột dạ mới kiện tụng mà thôi. Cho dù như vậy, nhưng sau này có đăng gì đi nữa, những nhà báo có mặt ngày hôm nay đều thầm nhủ cẩn thận hơn với những thông tin của Herry Nguyễn, đây là thu hoạch lớn nhất của anh ta rồi.