Ông gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từng bước một đi lên, từ đồ dùng hằng ngày đến đồ gỗ rồi đồ sứ và các sản phẩm đặc biệt khác, ông ấy mở rộng cửa hàng thành từng chuỗi.
Sự nghiệp thành công là vậy song không hiểu sao ông ấy không muốn lập gia đình.
Phần lớn cơ nghiệp của ông ấy phát triển ở nước ngoài, nếu không phải có dự án ở lĩnh vực mới cần ông ấy đến khảo sát thực tế thì có lẽ lần về nước là khi ông đã già cùng mái tóc bạc phơ.
“Có thể làm được điều này ở nước ngoài.” Cuối cùng Bạch Lẫm tổng kết: “Ở trong lòng anh, chú Chu là huyền thoại, kết hôn hay không cũng không quan trọng.”
Anh ấy vừa dứt lời thì phòng khách yên tĩnh giây lát, rồi mẹ Bạch thở dài lên tiếng: “Suy cho cùng thì lá rụng cũng về cội.”
Kiếm nhiều tiền thì có ích gì, bên cạnh không có ai bầu bạn, càng có nhiều tiền thì càng cô đơn, nhất là những ngày tết thế này.
Bạch Trác không hé răng, có điều hôm sau, sau khi đến nhà Chu Y Sinh thì cảm thấy lời tiếc nuối của mẹ Bạch là không cần thiết.
Mỗi người đều có một lựa chọn cho riêng mình, chỉ cần là con đường mình chọn thì không có gì phải hối tiếc cả.
Từ hai chiếc đèn lồng đỏ tối qua cô đã biết Chu Y Sinh là người vô cùng lạc quan, ông ấy hưởng thụ cuộc sống này, thế là đủ rồi.
Bước vào nhà, Bạch Trác thấy khay trà mới có hình khuôn rẻ quạt, tuy chưa được mài giũa nhưng thông qua đó nhận ra được người làm đã bỏ rất nhiều tâm tư và công sức vào trong đó.
Chu Y Sinh dùng khay trà cũ để pha trà cho họ.
Bạch Trác không am hiểu về trà lắm mà cũng thấy vui vui khi quan sát từng động tác pha trà của ông, nhấp một hơi có thể cảm nhận hương vị đậm đà đọng trong miệng.
“Nghe ba cháu kể, cháu học ở trường cấp ba Mạn Thành sao?”
Bạch Trác ngạc nhiên khi nghe ông ấy hỏi vậy, cô vô thức cụp mắt, đặt chén trà xuống rồi gật đầu.
“Tốt lắm!” Thấy cô gật đầu, Chu Y Sinh mỉm cười: “Cũng xem như là trường cũ.”
“Chú biết trường đó ạ?”
“Biết chứ!” Chu Y Sinh chỉ tay về phía trường: “Chú lớn lên ở đó mà.”
Ông ấy cười nói: “Có phải sau hai con ngõ nhỏ sau trường cháu là một con sông không?”
Bạch Trác ngẩn người, một lúc sau mới đáp: “Đúng ạ.”
“Chú…” Cô hỏi: “Không về thăm chốn cũ sao?”
Lần này đến lượt Chu Y Sinh bất ngờ, sau đó ông ấy bật cười và đáp: “Không về.”
Không có nhà cũ, không có người cần liên lạc thì về làm gì, về cũng chỉ làm nỗi buồn thêm da diết mà thôi.
Chu Y Sinh không giải thích thêm, Bạch Trác miết chén trà trong tay cũng không cất lời.
Không khí rơi vào tĩnh lặng một chốc, bấy giờ Bạch Lẫm đổi đề tài: “Thế khi nào chú Chu định về ạ?”
“Năm sau.” Chu Y Sinh trả lời: “Khoảng nửa tháng nữa là mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Dứt lời, chú đưa mắt nhìn quanh nhà, cũng không biết còn cơ hội sống ở đây nữa chăng, cách trang trí của ngôi nhà này vô cùng hợp ý ông ấy.
Chu Y Sinh nghĩ đến đây thì phì cười lắc đầu, ông đã già đến mức bắt đầu lo cho những ngày tháng sau này rồi.
Căn nhà được bài trí đẹp đẽ cho năm mới, cuối cùng, lần này Bạch Trác đã trông thấy dòng chữ trên tờ giấy ước nguyện treo trên cây.
Nhìn dòng chữ “Mãi mãi bình an” trong tờ giấy, tự nhiên cô muốn đưa cho Hứa Yếm xem.
Không chỉ mỗi tờ giấy ước nguyện kia mà còn có cả đèn lồng đỏ treo ngoài cửa cùng chậu hoa lan tuyết thơm ngát bên cạnh, cô cũng muốn cho anh xem.
Cuối cùng Bạch Trác vẫn không chụp bức ảnh nào, cô thở dài, không biết khi nào mới hết mong muốn được chia sẻ với anh đây.
*
Nhà họ Bạch có truyền thống ăn cơm tất niên chung vào đêm giao thừa, năm nay không nấu ăn ở nhà mà chọn một quán có không gian với đồ ăn thanh đạm.
Người nhà cùng nhau dùng bữa chắc chắn không thể thiếu màn bàn luận thành tích.
“Trác Trác đừng áp lực quá.” Lúc đang ngồi trò chuyện trong phòng bao, bà nội Bạch Trác kéo tay cô vỗ về: “Cứ bình thường là được.”
Bạch Trác lẳng lặng gật đầu, người thím bên cạnh mở miệng: “Đúng vậy, mọi chuyện đều theo ý trời mà, chúng ta cứ cố gắng hết sức để không phải hối hận là được.”
Con gái vừa mới gật đầu, mẹ Bạch đã tiếp lời: “Mọi người lạ gì con bé này nữa, nó không căng thẳng gì đâu…”
Bạch Trác: “…”
Tuyệt vời làm sao khi mọi người tự hỏi tự trả lời.
Đêm giao thừa năm nào cũng vậy, ăn cơm là phụ, tâm sự là chính.
Cảm giác như bọn họ chưa động đũa thì đám trẻ đã ăn xong hết rồi.
Mỗi lần như vậy, bà nội đều thúc giục cả nhà đứng lên cho tiêu cơm.
Bạch Trác không chơi với mấy anh em họ, cô ngồi trên sô pha nhắn tin cho ai đó.
Ngắm bức ảnh pháo hoa rực rỡ trong màn hình, cô khẽ khàng bật cười, cách âm trong phòng bao quá tốt nên cô không để ý đến tiếng pháo hoa.
Cô lưu bức ảnh kia về máy rồi ra khỏi phòng bao, băng ngang qua dãy hành lang dài tít tắp mới ra được đến bên ngoài.
Song quán ăn này vô cùng yên tĩnh, cô chỉ có thể đứng ngắm chùm pháo hoa từ đằng xa.
Từng chùm nở rộ, rơi rụng bốn phía như sao băng.
Bạch Trác nghĩ nếu đến gần thì sẽ còn tuyệt vời hơn, cô muốn chụp hình lại.
Cô muốn chụp một bức thật nét để gửi cho anh.
Vậy nên cô lại gần hơn, chụp biết bao tấm mà vẫn chưa chọn ra được tấm đẹp nhất.
Bạch Trác bỏ cuộc.
“Hứa Yếm.” Cô gọi điện thoại kể lể: “Làm sao bây giờ, em không chọn được tấm đẹp nhất.”
Đều đẹp cả cơ mà cái nào cũng như cái nấy khiến người ta khó lựa chọn.
Hứa Yến sững người một lúc, nhìn vào lịch sử trò chuyện mới biết cô đang nhắc đến ảnh pháo hoa.
“Cho anh xem sao?” Anh cười: “Anh chỉ thấy mỗi bức ảnh mà em đăng thôi.”
Vậy nên cho dù là cái nào thì cũng là đẹp nhất.
“Không được!” Ai dè Bạch Trác lại lắc đầu: “Nhưng mà em biết nó có đẹp hay không.”
Dưới tình huống có vẻ khó đỡ này, Bạch Trác đã lên kế hoạch đâu ra đấy, trong lúc gọi điện thoại cô đã tìm ra hướng giải quyết rồi.
Vì vậy cô hỏi: “Anh có thể giúp em một việc không?”
Hứa Yếm không hề do dự: “Em nói đi.”
Bạch Trác: “Bây giờ anh có thể xuống lầu chụp cho em một bức ảnh không?”
Thoáng cái, đầu dây bên kia lặng thinh.
Cô tiếp tục: “Em mua pháo hoa hết rồi.”
HẾT CHƯƠNG 59