“Ha ha ha ha.” Triều Phong nhớ tới nữ nhân này, liên tục xua tay, “Cho tới tận bây giờ ta cũng không cảm thấy được nàng ta là một nữ nhân!”
Xích Nhãn trư yêu nói: “Đó là do ngươi đã trải qua ngàn cánh buồm thôi. Nhưng mà muốn nói người có dung mạo đẹp nhất, thì không phải nàng ta.” Mặt hắn mang theo nụ cười dâm đãng, “Khà khà, vị Dạ Đàm công chúa mới tới của chúng ta, thật đúng là sắc nước hương trời, vừa nhìn đã khó quên đấy.” “Ừ!” Triều Phong xác thực hào hứng hơn hẳn, “Vẫn là tướng quân rất có mắt nhìn!”
Xích Nhãn trư yêu nhất thời cũng tìm được tri kỷ: “Ngay lúc nhìn thấy nàng ở bữa tiệc của Ma hậu, lão trư ta liền hồn bay phách lạc! Nữ nhân này khoác lên mình một cái vỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, thực sự là níu chân lòng ham muốn của nam nhân. Lão trư ta nếu có thể sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng…… Không nói gạt ngươi đâu, lão trư ta đã làm nàng vài lần trong mộng……”
Triều Phong tự uống rượu của mình, nghe vậy chỉ cười, một miếng đồ ăn trên bàn cũng không đụng. Xích Nhãn trư yêu ngược lại ăn tới vui sướng, hắn uống một vò rượu lọt bụng, càng đắc ý dạt dào: “Nữ nhân này á, thiên y bách thuận (răm rắp nghe lời) là có ý gì? Chính là muốn làm ra vẻ như vậy, mới có thể khiến người ta cảm thấy hứng thú.”
Triều Phong cúi đầu cười một hồi, rồi lại rót rượu cho hắn.
Trọc Tâm hồ, thị nữ Tố Thuỷ trở về đảo, liếc mắt một cái liền thấy Thanh Quỳ đang miệt mài điều phối một chén nước.
Nàng bỏ kiện hàng trong tay xuống, nói; “Công chúa, Ma hậu hôm nay lại tặng cho người rất nhiều lễ vật, tất cả ở đây.” Thanh Quỳ ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên. Trước mặt nàng, một chén nước không biết cho cái gì, từ lục chuyển sang lam. Tố Thuỷ tò mò mà đi tới gần, hỏi: “Công chúa, đây là cái gì?”
Thanh Quỳ dùng châm bạc nghiêm túc khuấy đều chén nước kia: “Nước này trước kia gọi là gì không quan trọng, từ hôm nay trở đi, nó sẽ kêu là nước Trừng Ác Dương Thiện.”
“Nước Trừng Ác Dương Thiện?” Tố Thuỷ ghé sát vào nhìn xem, nước kia không có hương vị gì, nàng nhìn không ra trò trống gì, “Tuy rằng không rõ là cái gì, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.”
Cũng không biết Thanh Quỳ thi triển thuật pháp gì, trực tiếp đông lạnh thứ nước lam này thành hình dạng con chim băng. Nàng nói: “Ngươi đưa cái này tới thám báo doanh.” “Hả?” Tố Thuỷ nhận lấy, chim băng màu lam kia vào tay lạnh vô cùng, nàng dùng khăn lụa quấn lên, hỏi: “Công chúa muốn làm gì vậy?”
Thanh Quỳ nói: “Trừ gian diệt ác!”
Tố Thuỷ nghe xong không hiểu gì cả, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, cầm chim băng rời khỏi Trọc Tâm hồ. Thấy xung quanh không có người, nàng lặng lẽ đi đường vòng, cứ vậy mà đi tới chỗ ở của Ma hậu trong Thần Hôn đạo.
Ma hậu thấy nàng tiến đến, lại không hề bất ngờ, hỏi: “Chuyện gì?”
Tố Thuỷ lấy con chim băng màu lam kia ra, trình lên trước mặt Ma hậu: “Bẩm Ma hậu, lúc nãy Dạ Đàm công chúa giao cho nô tỳ cái này, nói gọi là cái gì…… nước Trừng Ác Dương Thiện. Nàng hình như…… muốn hạ độc Tam điện hạ.”
“Hạ độc?” Ma hậu tiếp nhận con chim băng kia, quan sát xung quanh một hồi, đưa trả lại cho nàng, nói: “Vậy ngươi liền giúp nàng đi, nàng nếu thật có thể trừ bỏ cái gai trong mắt này của bản cung, bản cung ngược lại có thể ghi cho nàng một công lao to lớn.”
Tố Thuỷ quỳ xuống đất nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Đình bát giác, Triều Phong cùng Xích Nhãn trư yêu kính rượu lẫn nhau, Xích Nhãn trư yêu nấc một cái, ngay cả Tam điện hạ cũng không kêu, gọi thẳng tên hắn: “Triều Phong, lão trư ta đời này, nếu có thể được gần gũi da thịt nàng một hồi, ta nhất định sẽ để tất cả các chủng loại nam nhân ở Ma tộc chúng ta độc chiếm một lần, nhất định phải khiến cho nàng đánh mất cái vẻ bề ngoài nghiêm chỉnh kia, ở dưới thân ta trằn trọc rên rỉ, đau khổ cầu xin. Đời này cho dù chỉ được một lần như vậy, ta có chết cũng đáng.”
Triều Phong hạ vò rượu xuống, hỏi: “Xích Nhãn tướng quân ăn no chưa?”
Xích Nhãn trư yêu vỗ cái bụng tròn vo: “No rồi no rồi, Tam điện hạ, lão trư ta phải về trước đây.”
Triều Phong chậm rãi buông vò rượu ra, mỉm cười nói: “Ta tiễn tướng quân.”
Xích Nhãn trư yêu nói: “Không……” Hắn vừa mới ngốc đầu dậy, Triều Phong đột nhiên rút chiến liêm ra, một đao cứa cổ, nhanh như gió táp. Cổ họng Xích Nhãn trư yêu khanh khách rung động, hai mắt chết lặng nhìn Triều Phong —— ra tay nhanh như vậy, cho dù là đệ nhất dũng sĩ Ma tộc, cũng sẽ suy yếu thành bại. Bọn họ đều nhìn lầm cả rồi, Tam điện hạ nghèo túng này, mới là người tài ẩn giấu chân chính.
Hắn một tay bụm cổ họng, một tay chỉ vào Triều Phong, nhưng một chữ cũng không nói thành lời, chỉ chốc lát sau, lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống đất.
Triều Phong xoay người, ở phía trên thi thể hắn lau lau chiến liêm Tham Niệm của chính mình, hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Loại như ngươi, cũng xứng nói chuyện cùng bổn toạ sao?”
Dứt lời, hắn thu hồi chiến liêm, khẽ ngâm nga, chạy về thám báo doanh.