Thời gian vội vàng trôi, nhoáng cái đến buổi tối.
An Trường Khanh mới rửa mặt xong, mặc trung y đơn bạc về phòng, bị Bắc Chiến Vương sớm có chuẩn bị kéo vào trong màn. Một tiếng kinh hô qua đi, dần dần chỉ nghe toàn tiếng lẻ tẻ.
Đêm nay, màn che đầu giường dao động, ánh nến trong phòng run run. Uyên ương trên gối nồng nàn, mãi đến canh năm.
……
Hôm sau, An Trường Khanh không thể dậy khỏi giường.
Tiêu Chỉ Qua tìm về tự tin, nhìn y nhăn mặt dựa vào đầu giường, lại có chút đau lòng hối hận. Gọi An Phúc đưa cháo rau đến, uy y từng thìa một.
An Trường Khanh trừng hắn không chịu mở miệng, không biết tối qua hắn phát điên cái gì, vô luận thế nào cũng không chịu buông tha y. Đến giờ y còn đau eo đau chân.
“Không thích ăn cháo? Ta bảo phòng bếp hầm canh gà cho ngươi?”
Bị y trừng như vậy, thỏa thê đắc ý bị đè xuống, Tiêu Chỉ Qua có chút chột dạ, đành phải cẩn thận dỗ dành y.
“Không cần.” An Trường Khanh nhận chén cháo, chịu đựng khó chịu mà ung dung ăn: “Ta khó chịu cả người, hai người ngủ có chút chật, ủy khuất Vương gia đêm nay đến thư phòng ngủ đi.”
Tiêu Chỉ Qua: “……”
Đang trì độn,nhìn ra An Trường Khanh tức giận. Tiêu Chỉ Qua tràn đầy nghi hoặc, cẩn thận liếc sắc mặt y, nhưng không dám hỏi. Chỉ khô cằn “ò” một tiếng.
An Trường Khanh ăn cháo xong, rất buồn ngủ, bọc kín chăn bắt đầu ngủ nướng.
Tiêu Chỉ Qua ở bên cạnh nhìn chốc lát, chờ y ngủ say, kéo chăn xuống cho y thông khí một chút, mới phân phó An Phúc bên ngoài, bản thân thả nhẹ động tác ra cửa —— trong quân còn nhiều chuyện chờ hắn xử lý.
Vì thế hôm nay khi mấy tướng lĩnh chạm mặt, thấy mặt tướng quân nhà mình đen kịt, thật sự dọa người.
Tạ Lăng luôn khôn khéo, nhanh chóng tìm cớ chuồn, Thiết Hổ thấy Tạ Lăng chạy, cũng vội vàng chạy theo. Tề Nguy chậm một bước, bị Tiêu Chỉ Qua bắt được, mang ra bờ ruộng ngoại ô.
Trước mắt đã là tháng năm, lương thực gieo trồng trước đây cao lên không ít. Vì thời tiết dần nóng bức, trên đồng có không ít bá tánh đang dùng đòn gánh gánh thùng nước tưới tiêu.
Tề Nguy rúc cổ, tuy không biết Tiêu Chỉ Qua bắt gã tới đây làm gì, nhưng trực giác nói không có chuyện tốt. Giờ đang ngậm mồm, giống như chim nhỏ.
“Năm nay giá rét kéo dài, hoa màu gieo trồng muộn, tới tám tháng thu hoạch, sợ sẽ thu ít.” Tiêu Chỉ Qua nói.
Sau khi chiến sự kết thúc bọn họ liền biết việc này, Tề Nguy không biết hắn như thế nào lại nói lên việc này, toại nghi hoặc mà nhìn hắn, chờ bên dưới.
Quả nhiên, Tiêu Chỉ Qua lại nói: “Sáu tháng cuối năm nay phỏng chừng không yên ổn. Phải nghĩ biện pháp, bảo các bá tánh để dành nhiều loại lương thực. Bằng không sau này sợ sẽ gian nan.”
Dựa theo lời của An Trường Khanh, bắt đầu từ Túc Châu, các nơi liên tiếp có khởi nghĩa. Đến lúc đó Nghiệp Kinh tất sẽ phái binh trấn áp. Mà theo tính của An Khánh Đế, sẽ có động tác gì hắn cơ bản đều có thể đoán được. Hiện giờ quốc khố trống không, muốn trấn áp lưu dân khởi nghĩa xuất binh, xuất binh cần bạc và lương thảo, đều là tiền.
Tiền từ đâu đến? Chỉ có thể cướp đoạt trên người bá tánh.
Nếu có thể dẹp yên khởi nghĩa thì thôi, không thể dẹp, vậy một hai năm sau, đều không có ngày tháng thái bình. Nhạn Châu là căn cơ của hắn, cần chuẩn bị sớm.
Nói đến chuyện này, Tề Nguy cũng sầu: “Có thể trồng đều nghĩ cách bảo bá tánh trồng.”
Nhưng Nhạn Châu ở phía bắc, khí hậu rét lạnh, đất đai cằn cỗi thiếu nước, trồng ít đồ thực khó khăn. Sản lượng một mẫu đất thấp hơn phía nam rất nhiều, bá tánh trồng trọt, chỉ vừa chắc bụng. Một khi gặp tai hoặc chiến sự, liền phải đói. Tuy mấy năm nay bọn họ có lòng thay đổi, nhưng thật sự không chỗ dùng lực.
“Nghĩ cách tiếp.” Tiếng Tiêu Chỉ Qua trầm thấp, thật sâu liếc gã một cái, nói: “Sau khi về ngươi và Tạ Lăng triệu tập lão nông có kinh nghiệm trong thành thương nghị, cần phải tìm ra biện pháp.”
Tề Nguy đau khổ cùng cực.
***
17 tháng 5, thọ đản của Thái Hậu. An Khánh Đế đại xá thiên hạ, chúc mừng cùng dân.
Tiêu Chỉ Qua đưa tấu chương thỉnh tội cùng hạ lễ chuẩn bị từ trước khoái mã về Nghiệp Kinh, lấy cớ Nhạn Châu mới ngừng chiến sự, cáo tội không về kinh.
Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng thám tử truyền tin về nói: Tiệc mừng thọ của Thái Hậu hết sức xa hoa lãng phí, vì để Thái Hậu vui mừng, hoàng thân quốc thích và các triều thần tặng hạ lễ giá trị liên thành.
Những xa hoa phung phí ở Nghiệp Kinh, có thể chống đỡ nửa giang sơn Đại Nghiệp.
Thọ đản kéo dài chín ngày, nhưng tiến hành đến ngày thứ năm, bị cấp báo từ Túc Châu phá đám —— huyện Khang Vĩnh giao giới Túc Châu và Tịnh Châu có nông dân giương gậy khởi nghĩa, chỉ ngắn ngủn nửa tháng, đã triệu tập gần vạn lưu dân, chiếm cứ vùng Tứ Thủy, chống lại quan binh.
Bạo loạn ở huyện Khang Vĩnh sớm có dấu hiệu.
Khởi điểm là huyện lệnh phái người đi thúc giục thu “Phúc lộc thuế”. Bá tánh Lương Châu vừa mới gặp tuyết tai, vì triều đình không tận lực cứu viện, trong tuyết tai có không ít nhà cửa sụp đổ, lại không ít người chết rét. Thật vất vả chịu đựng qua đông, bá tánh may mắn còn sống gắt gao đi trồng lương thực khư khư không chịu ăn, ngày ngày ngóng trông thu hoạch, lại có quan binh tới thu thuế.
Lúc này trong nhà bá tánh sớm không còn nửa phần lương, toàn dựa vào rau dại rễ cỏ sống qua ngày. Bây giờ lại nộp thuế, tất nhiên không giao được.
Quan viên đi thu thuế tính tình không tốt, xảy ra xung đột, có nông dân trong thôn bị quan binh thu thuế đánh chết. Việc này làm nhiều người tức giận, các thôn dân hợp lực, treo cổ bốn năm quan viên thúc giục thu trên cây ở cửa thôn.
Xong việc này thôn dân sợ bị bắt, nghĩ dù sao cũng không có đường sống, dứt khoát tụ tập, khởi nghĩa vũ trang.
Loại chuyện này, không chỉ xảy ra ở một thôn xóm. Huyện lệnh địa phương vốn không để trong lòng, phái mười mấy quan binh trấn áp trước, lại không ngờ toàn quân bị diệt. Đợi gã ý thức được nghiêm trọng tính báo lên trên, toàn bộ huyện Khang Vĩnh, có hơn nửa thôn, đều tham dự vào bạo loạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Rõ ràng giường lớn như vậy, không chật chút nào mà.
Nhạ Nhạ: Ta nói chật là chật!
Túng Túng:……Ò (lặng lẽ bĩu môi)