Miệng con vẹt nhúc nhích, phát ra âm thanh: “Lâm Tu đừng sợ, mình bảo vệ cậu.”
Lâm Tu: “…”
Giọng nói này rất non nớt, giống như trẻ con ba, năm tuổi, đây chính là Nghê Yến Quy.
Lâm Tu hiểu rõ, trước kia mẹ anh thường xuyên quay video ghi lại sinh hoạt của anh và Nghê Yến Quy. Đây là dùng con vẹt phát lại, làm lễ vật.
Lâm Tu nghe người bạn nhỏ cãi nhau.
Tiểu Lâm Tu: “Cậu quá hung dữ, mình không muốn chơi với cậu.”
Tiểu Nghê Yến Quy: “Không chơi thì không chơi, mình muốn ngồi cùng hàng với La Gia Mộc.”
Chờ chút.
Khi đó Nghê Yến Quy thường xuyên ngồi cùng hàng với một cậu bé, chính là Tiểu Bạch. Nhưng cô nói Tiểu Bạch là Trần Nhung, vậy La Gia Mộc này là ai? Đối với các bạn học trong vườn trẻ, Lâm Tu không nhớ ra được.
Trong đoạn ghi âm, người Nghê Yến Quy nhắc tới trước sau vẫn là La Gia Mộc, không nhắc tới tên anh ta.
Trong đầu Lâm Tu đổi sang một câu hỏi khác. Nếu như La Gia Mộc là Tiểu Bạch, vậy Trần Nhung là ai?
Lâm Tu gọi điện thoại cho Cam Nghiên Lệ: “Mẹ, là con.”
“Biết là con rồi, có thông báo điện thoại mà.”
“Cảm ơn quà của mẹ, con rất vui.” Sau đó nói luôn.
“À, mẹ còn một đoạn video của con và Yến Quy hồi còn tiểu học, hai đứa ý mà, lúc nào cũng đáng yêu.”
“Ha ha.” Lâm Tu cũng không phí lời: “Mẹ, con thấy Yến Quy có nhắc tới La Gia Mộc, người đó là ai?”
“Không nhớ.”
“Vậy mẹ có nhớ người nào tên là Trần Nhung ở vườn trẻ không?”
“Haiz, mẹ quên rồi, thằng nhóc này, nếu Yến Quy có thích La Gia Mộc thì cũng là chuyện từ thời mẫu giáo, con tính toán cái này làm gì?”
“Không phải, thôi, mẹ ngủ sớm một chút đi.” Lâm Tu muốn cúp điện thoại.
Cam Nghiên Lệ đột nhiên nói: “Đúng rồi, không phải ở vườn trẻ các con có chụp chung ảnh sao? Mặt sau bức ảnh viết tên từng đứa.”
“Ảnh chụp chung ở đâu ạ?”
“Mẹ đang giữ, hôm nào tìm xem.”
“Đừng đợi hôm nào, mẹ, bây giờ mẹ chụp ảnh mặt trái cho con.”
Cam Nghiên Lệ lại nói: “Không phải muốn tìm là có thể tìm được, mất rất nhiều công sức để lục tìm đó.”
Cúp điện thoại, Lâm Tu hỏi Lô Vĩ: “Cậu có tin tức liên quan của Trần Nhung không?”
“Không có. Nhưng mà…” Lô Vĩ suy nghĩ một chút: “Không có gì.”
Lâm Tu tra xét thời khóa biểu, ngày mai, anh ta và Lý Quân sẽ học chung khóa học quốc tế.
*
Thứ ba.
Lý Quân không ngồi cạnh cửa sổ.
Lâm Tu đứng trước cửa sổ nhìn quanh.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, dù lẫn trong đám người vẫn có thể dễ dàng tìm thấy.
Nhưng anh ta đứng chỗ này gần một phút, Lý Quân không quay đầu lại.
Có một người bạn học bên cạnh cô ta, thấy anh ta nhìn không chớp mắt, thì ra hiệu cho Lý Quân.
Lúc này Lý Quân mới phát hiện ra anh ta.
Ngoại trừ chuyện của Trần Nhung, cô ta và Lâm Tư không có việc gì để gặp, cô ta vội vã đi ra.
Đang trong giờ nghỉ, thời gian rất ngắn, Lâm Tu đi thẳng vào vấn đề nói: “Lúc trước tôi nói, ví dụ tôi tìm được chứng cứ vạch trần Trần Nhung thì không tính là nuốt lời chứ.”
Tim Lý Quân đột nhiên nhảy một cái: “Chứng cứ gì?” Không phải cô ta nói quá nhưng khả năng ngụy trang của em trai cô ta, có thể nói là hoàn hảo, sao có thể lưu lại chứng cứ gì? Người ngoài nhìn vào cô ta và Trần Nhung không thể phát hiện ra điểm giống nhau, nên chắc chắn không phải lỗ hổng từ chỗ cô ta.
Lâm Tu không nói rõ với cô: “Việc này không cần làm phiền cậu.”
“Cậu tới… Chỉ để nói với tôi, cậu không làm trái giao ước?” Điều này nói lên, cô ta không nhìn nhầm, anh chính là một chàng trai biết giữ lời.
Anh ta không tỏ rõ ý kiến: “Tôi đi học.”
*
Thứ năm.
Khóa học buổi sáng kết thúc, Lô Vĩ đi tới bên cạnh Lâm Tu: “Có tin tức vụ mười hai điếu”
Lâm Tu nhìn xung quanh.
Nghê Yến Quy đã đi từ sớm, cô chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, mỗi buổi trưa đều đi ăn bữa trưa ngọt ngào với Trần Nhung.
Lô Vĩ: “Người kia rất cẩn thận, muốn chúng ta tự đến xem.”
Lâm Tu: “Đi gặp một chút. Xác định đúng người rồi mới nói cho Yến Quy.”
Mới vừa ra khỏi phòng học, Cam Nghiên Lệ đã gửi cho Lâm Tu ảnh chụp chung thời mẫu giáo.
*
Tối nay sẽ giám định khóa học điện ảnh, Trần Nhung xin nghỉ..
Nghê Yến Quy và Liễu Mộc Hi cùng đi học.
Phim điện ảnh đang chiếu là phim kinh dị, phòng học vừa đóng cửa, đèn tối lại, khắp nơi âm u.
Liễu Mộc Hi nói: “Đáng tiếc Trần Nhung không ở đây, với bầu không khí như này, cậu vừa vặn có lý do nhào tới.”
Nghê Yến Quy cười lên: “Nhưng mà lá gan của anh ấy còn nhỏ hơn mình.”
Liễu Mộc Hi trêu chọc: “Hai ngươi hận không thể mỗi ngày dính lấy nhau, hôm nay cậu ấy đi đâu rồi?”
“Anh ấy có sinh nhật bạn.” Lý do rất chính đáng, ngày Lâm Tu sinh nhật, Nghê Yến Quy cũng không ăn cơm với Trần Nhung.
Liễu Mộc Hi lại nhớ đến, có một người cô ấy quen cũng sinh nhật hôm nay, do cô sơ ý nhìn thấy chứng minh thư của cậu ấy, nên nhớ kỹ. Nhưng cô ấy giả vờ không biết, không gửi tin nhắn chúc mừng cho cậu ấy.
Cả tiết học hôm nay thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thét chói tai.
Vừa đi ra khỏi phòng học, Nghê Yến Quy đã nhận được điện thoại của Lâm Tu: “Yến Quy, tối nay có rảnh không?”
“Vừa mới học xong môn học tự chọn, có chuyện gì thế?”
Lâm Tu nói: “Tới đây mình nhờ chút, đi một mình thôi.”
Nghê Yến Quy nói với Liễu Mộc Hi: “Cậu về trước đi, mình có chút việc.”
Nghê Yến Quy gặp Lâm Tu có chuyện quan trọng, hẹn gặp ở trong khán phòng sân vận động, trống trải, ít người, hơn nữa còn tối. Người chạy bộ bên dưới không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra bên trên có người đang ngồi.
Gió khá lớn, Nghê Yến Quy đội mũ trùm lên: “Có việc gì mà quan trọng như thế.”
“Cậu có nhớ vườn trẻ của chúng ta có người tên là La Gia Mộc không?”
“Vườn trẻ?” Nghê Yến Quy lắc đầu: “Quên rồi.”
“Tại sao cậu lại nói Trần Nhung là Tiểu Bạch?”
“Anh ấy nói, may mà anh ấy không nhớ tên cô bé đã véo mặt anh ấy.” Nghê Yến Quy cũng ôm mặt mình: “Mình cũng không thể nói cho anh ấy biết, từ nhỏ mình rất hung dữ.”
“Có chuyện rồi.”
“Hả?” Cô đợi Lâm Tu nói.
“Con trai học cùng vườn trẻ với chúng ta không có ai tên là Trần Nhung.”
Cô ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết? Cậu nhớ ra à?”
“Đương nhiên mình không nhớ được, nhưng mẹ mình có giữ ảnh chụp chung của chúng ta ở vườn trẻ, người đứng chung với cậu, cậu bé bị cậu cào mặt, tên là La Gia Mộc.”
“Vậy thì…” Nghê Yến Quy có chút không hiểu rõ: “Trần Nhung là ai?”
“Mình cũng muốn biết, mình càng muốn biết mục đích cậu ta nói cậu ta là Tiểu Bạch là gì.”
Cô cúi đầu.
Lâm Tu lấy ra một điếu thuốc, chỉ xoay quanh: “Đúng rồi, còn có chuyện nữa. Trước đây đã có người quay được vụ ‘mười hai điếu’.”
Gió nổi lên, mũ rơi xuống, Nghê Yến Quy lập tức bước lên.
“Có một bạn học đam mê thiết bị máy bay không người lái, ngày đó cậu ấy cũng ở rừng cây nhỏ. Lúc cái máy suýt nữa bay tới chỗ cây hòe lớn, cậu ấy kịp thời khống chế được, trốn vào rừng cây, trường học không điều tra ra được.” Lâm Tu đốt điếu thuốc: “Máy bay không người lái quay được cảnh trước khi cậu tới.”
“Thật sự?”
“Bạn học này biết chuyện cậu bị phạt, nhưng kế hoạch dùng máy bay của cậu ấy không xin phép nhà trường, hơn nữa đó là ngày trường điều tra, cậu ấy không dám nói. Tuần trước lỡ miệng, bị Lô Vĩ phát hiện.”
“Video đâu?”
“Cậu ấy không chịu gửi tới, cũng không cho bọn mình quay lại, cậu ấy sợ bọn mình vạch trần cậu ấy. Lô Vĩ khuyên can đủ đường, mới lấy được một đoạn video.” Lâm Tu thở ra một làn khói, đưa điện thoại cho cô: “Cậu tự xem đi, mình muốn mở đoạn video so sánh xem đó là ai. Mình đoán, có một người là Chu Phong Vũ.”
Máy không người lái bay hơi cao, hình ảnh lóe lên, quay được hai bóng lưng thiếu niên.
Một người nhuộm tóc vàng óng, tóc loạn như rơm.
Một người khác, một tay cầm điếu thuốc, hơi ngửa cổ lên nhìn.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, mặc dù khoảng cách rất xa, mặc dù… Dù cho có bao nhiêu cái “mặc dù.”
Thế nhưng, Nghê Yến Quy vừa nhìn đã biết, đó là người trong lòng cô.
Mũ trùm không ngăn được gió, gió lạnh từ khắp nơi thổi tới.
Ban đêm thật là lạnh.
