“Là ta đã đưa hai người đến đó, tiểu huynh đệ đã đỡ rồi chứ?”
Bên ngoài phát ra âm thanh ồm ồm, chất giọng khàn đặc mà âm vực lớn, cộng thêm không gian là hang đá nên giọng nói được khuếch đại lên khá nhiều.
Ba Ba Mạc Tỏa vui vẻ nói:
“Cảm ơn ngươi đã đưa chúng ta đến đây nha A Ngưu, huynh ấy đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
“Khà Khà, không có gì, vậy thì tốt.”
Dạ Huân Thiên nhìn lên thấy người trước mặt chính là tên A Ngưu hôm nọ hai người giao đấu, thì ra trong lúc hắn ngất, A Ngưu vì thấy đại hội đã bắt đầu rất lâu nhưng chưa thấy cô đến nên đành đi ra ngoài tìm, cuối cùng gặp được bọn họ ở trong rừng cách sơn cốc không xa.
“Mạc Tỏa đệ đệ này, đệ cùng Dạ huynh đây ngồi trên con ngựa không điều khiển mà đi được đến rừng Lâm Mộc cũng thật là tài nha.”
Ba Ba Mạc Tỏa cũng cười lại một cách hào sảng:
“Đúng là ta cũng không ngờ đó, ta không biết cưỡi ngựa, cứ mặc nó đi tìm bữa tối của mình, không hiểu sao tìm được đến đây, âu cũng là duyên phận.”
“Nói hay lắm, nói hay lắm.” A Ngưu càng lúc càng thích vị huynh đệ này.
“Bây giờ, Dạ huynh đệ cũng đã đỡ rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Ba người đi vào trong, men theo con đường xung quanh toàn đá là đá, càng vào sâu bên trong, hang động như được mở rộng ra, bọn họ đi vào, khung cảnh ở đây thật đẹp, hang động tối tăm quanh năm không có ánh sáng lại có một ao sen tuyệt đẹp như vậy ngay dưới cây cầu đá bắt ngang qua.
“Một chút ánh sáng nhỏ nhoi này đủ làm chúng sống không?” Dạ Huân Thiên đưa tay lên hứng ánh sáng từ vầng trăng tỏa xuống.
“Được chứ, ban ngày ánh sáng chiếu vào đây rất nhiều, đủ cho đám hoa sen này nở rộ.” A Ngưu nói, mắt nhìn lên trên đỉnh hang động bị thủng một lỗ lớn to tròn như thể bị khoét ra.
Hai người cũng nhìn theo, nhìn thấy vầng trăng bên ngoài to tròn vành vạch, khung cảnh đẹp vô cùng, dưới hồ, ánh trắng chiếu rọi tạo một mảng vàng chói in xuống mặt hồ tĩnh lặng.
“Woa trăng hôm nay thật lớn quá.”
Ba Ba Mạc Tỏa thốt lên đầy cảm thán, đây cũng là lần đầu tiên trong những ngày cô xuống địa cầu được nhìn thấy trăng lớn như vậy, làm cô có chút nhớ những ngày cùng những người anh em của mình dạo chơi trên cung trăng.
“Vì hôm nay là ngày rằm, là tết trung thu.” Dạ Huân Thiên lập tức lên tiếng, ánh mắt cũng dán chặt lên vầng trăng trên cao kia.
“Tết trung thu ư? Đó là gì vậy.” Ba Ba Mạc Tỏa nhìn hắn, khó hiểu hỏi.
“Đó không phải là gì cả, trung thu chỉ đơn giản là một ngày lễ của dân gian, là ngày tết đoàn viên, nhà nhà sẽ cùng nhau quây quần ăn bánh trung thu, ca múa hát vang, và treo đèn lồng mừng lễ. Bây giờ trong cung chắc đang mở tiệc mừng.”
“Bánh trung thu ư, ta cũng muốn ăn, tại ngươi đưa ta đến đây, báo hại ta không được đón trung thu.”
Ba Ba Mạc Tỏa hậm hực vẻ đầy tiếc nuối nhìn Dạ Huân Thiên.
