Quả nhiên là quá sức với tôi. Hơn nữa, là ngón chân bị thương đã phản bội lại chủ nhân của nó. Tôi đã cố thực hiện Le Reve* một cách nhẹ nhàng, nhưng thân thể tôi lại ngã về phía sau.
*Le Reve: Thuật ngữ Ballet.
Aa, lại một khoảnh khắc đen tôi nữa…
Thụp!
“Em có sao không?”
Chồng tôi lao về phía tôi, đưa tay đỡ lấy thân thể đang ngã ngửa về những bụi cây ẩm ướt phía sau lưng.
Trong tròng mắt đỏ ngọc của anh chan chứa những ánh nhìn lo lắng.
Ngài sát thủ điển trai, xin hãy trả lại chồng cho tôi. Tôi bối rối.
“Em nên cẩn thận…”
“Hehe. Em đã nhảy không tốt sao?”
Thôi nào, hãy nói ổn đi mà, đi mà! Chỉ cần nói rằng cảnh tượng vừa rồi rất đáng xem thôi mà tên khốn lạnh lùng này!
Izek dán chặt mắt vào tôi một lúc, trong khi tôi đang ngào thét chửi rủa sau nụ cười tươi rói.
Ánh trăng giăng mắc như những sợi tơ nhện, phủ lên mái tóc bạch kim của anh.
“Em đã cho con rồng xem những điệu múa này?”
Tôi suýt thì nấc lên. Sao tự nhiên lại nhắc đến con rồng chứ, cái đồ dở hơi!
“Không bao giờ luôn ạ.”
“Ta đùa thôi. Nếu làm vậy thì con thằn lằn đó sẽ khó chịu.”
Thằn lằn gì vậy? Nó là rồng mà!
người đàn ông ôm tôi trong lòng mình đưa tay chạm khẽ vào chóp mũi tôi.
Khuôn miệng vẫn luôn nghiêm nghị giờ đây khẽ nỡ ra một nụ cười trông khá vui vẻ. Trong một khác, anh như biến thành một cậu thiếu niên. Như một cậu bé thuần khiết phải lòng một nữ vũ công.
“Vợ ta có thật nhiều tài năng tiềm ẩn. Nhiều hơn cả những gì ta đã biết.”
Trước khi ma thuật này tan biến… Có lẽ là tôi mới là người bị trúng ma pháp.
Tay tôi tự nâng lên, áp nhẹ vào má anh. Làn da láng mịn, mềm mại như một đứa trẻ.
Tôi đã không còn nhận thức được rằng cả hai không hề tách ánh nhìn ra khỏi đối phương. Mọi âm thanh dường như đã ngưng đọng. Và…
“Công tước?”
Rắc!
Tiếng nứt của thần chú ma thuật vang lên trong tai tôi.
Chúa ơi, sao lại có nhiều điều cản bước tôi tiến lên như thế chứ?
Tôi vột rụt tay về, còn chồng tôi thì quay đi.
Những lúc như này, không phải ai khác ngoài hình bóng của quản gia xuất hiện ở lối vào nhà kính. Tên ông ấy là gì ấy nhỉ? Ngoại trừ ngày đầu tiên chào đón tôi đấn đây, còn lại thì rất hiếm khi cả hai chúng tôi đụng mặt nhau.
“Xin thứ lỗi vì đã làm phiền, nhưng ngài cần phải quay lại sảnh tiệc ngay.”
Người quản gia lịch sự liếc nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Sao lại nhìn ta nhưu thế? Chết tiệt, Flaya lại xảy ra chuyện gì sao? Trông cô ta hôm nay rất tệ, thế nên cô ta đã gục xuống ư?
Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ đến thẳng sảnh tiệc, nhưng Izek quay đầu nhìn tôi thay vì tiếp tục bước đi hay theo sau ngừoi quản gia.
Tôi ngây ngô chớp chớp mắt.
Tôi đã ở bên anh suốt từ nãy mà! Tôi không làm gì cả, tôi làm gì có thời gian chứ!
“Tất cả bọn họ đều khiêu vũ ở vũ trường đúng không?”
“Dạ? Đúng là vậy, nhưng…”
“Đừng làm gián đoạn việc của ta trừ khi có rắc rối xảy ra. Ta không thừa khả năng để quan tâm đến mấy thứ vụn vặt vào lúc này.”
“Thưa ngài…”
“Từ khi nào mà ngươi lại làm loạn như này?”
Ôi, hung dữ. Quá hung dữ. Quản gi không còn phản bác lại cái giá lạnh leõ mà anh ta đáng được hưởng vì cắt ngang lúc trước đấy.
Tôi nuốt nước bọt và liếc nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của chồng mình. Thái độ bất ngờ này kỳ lạ quá. Không hổ danh là nhân vật chính vinh quang. Thật lòng thì tôi cứ nghĩ anh sẽ bỏ tôi lại nơi này.
“Ơ…”
“Tên ta không phải là Ơ. Hay là em vẫn muốn xưng hô với ta như trước kia?”
Bây giờ đang xảy ra gì vậy? Lúc nãy tôi gọi anh là gì… À, đúng rồi.
Nước mắt của tôi đồ ngược vào trong lòng vì tâm trí tôi trào lên lí ức khủng khiếp về việc làm đáng xấu hổ của mình.
Tôi bị điên rồi, chắc chắn là điên rồi. Gọi anh là ‘Anh yêu’, xấu hổ quá mà!
“Vậy thì em có thể gọi ngài là Iz không?”
“Thế thôi à?”
“Nhưng… Ngài có bao giờ gọi tên em đâu…”
Khi tôi đang lâng lâng, Izek vò mái tóc của mình, không nói nên lời.
“Nhìn xem, em dính nhiều bụi bẩn quá.”
“Đâu phải bụi bẩn đâu ạ, chỉ là những cánh hoa…”
“Cánh hoa thì tốt hơn?”
“….”
“Em nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi luôn.”
Chuyện vô lý gì vậy? Anh đuổi quản gia đi, và giờ cũng muốn đuổi cả tôi à?
Liệu trông tôi có như một con ngốc mừng rỡ khi anh không quay bước? Phép màu chắc chắn đã biến mất rồi. Tin tưởng anh liệu có ngu ngốc quá không?
“Ta muốn hiểu về em nhiều hơn, nhưng chắc phải nhẫn nại rồi. Ta sẽ sai người chuẩn bị bồn tắm, vậy nên chân của em…”
“Đáng sợ lắm ạ!”
Sự xim lặng bao trùm cả hai chúng tôi khi tôi víu lấy anh và vội vàng hét lên.
Chồng tôi đang sải bước về phía cửa ra vào nhà kính bỗng khựng lại, nhìn tôi từ phía xa.
“Em sợ những người hầu sao?”
“Dạ? Không, không ạ, ý em là…”
“Ta cứ nghĩ hạ nữ mới sẽ tốt hơn, nhưng có vẻ là không rồi. Họ đã đối xử như nào với em?”
Đi đi mà đồ rồng con, mang cả đôi mắt lạnh lẽo đó của ngài theo nữa.
Ronja chẳng làm gì sai cả đồ nóng tính! Làm ơn nghe em đi mà!
“Không phải vậy đâu, thật ra em chỉ sợ phải ở một mình… và cái chân đau này nữa. Có lẽ ngài sẽ nghĩ em thật ngu ngốc, nhưng em cứ có cảm giác là ai đó đã có tình làm thế với em, nên em rất lo sợ. Những hạ nữ cũng sẽ chẳng làm em khá hơn. Đêm nay vẫn còn dài và tất cả mọi người cũng đang tập trung tại sảnh tiệc…”
“….”
“Ngài có thể ở lại đây với em thêm một lúc được không ạ?”
Có vẻ như không hiệu quả rồi, nhưng tôi đã thốt ra những lời đó một cách bất chấp và cố bày ra ánh mắt bi ai nhất có thể. Đó là vì tôi sẽ không còn có cơ hội nào như bây giờ nữa, trừ khi lại có một vụ việc bất ngờ nữa xảy ra trong đêm nào khác.
Nào, thần chú mau quay lại đi!
“Em nghĩ ta là thế nào chứ?…”
T – Thất bại rồi?
Ngừoi đàn ông thở dài một cái, tiếp tục bước về phía đại sảnh.
Tôi không dám níu những bước chân của anh lại lần nữa vì anh rất đáng sợ.
Aaaa, ngài làm cái quái gì vậy hả tảng băng di động kia? Ngài chỉ nói được như thế thôi à?
“Ngài có gì sai bảo tôi vậy, thưa Công tước?…”
“Chuẩn bị nước tắm. Và nước Thánh.”
“Như ngài mong muốn.”