Điều đầu tiên cần xác định chính là địa điểm tổ chức, vòng đấu sẽ diễn ra ở thành phố B —— PG phải ngồi máy bay 2 tiếng để đến đó từ thành phố S.
Sau đó, ban tổ chức muốn quay video mở màn để trình chiếu trên màn hình lớn, hâm nóng bầu không khí trước khi chính thức bắt đầu khởi tranh.
Để quay video, bọn họ mời những đội trong top 8 ở mùa trước – bao gồm ANE và SOS.
—— và bao gồm cả PG.
Lúc nhận được thông báo, Tiêu Vận còn tưởng mình nghe nhầm: “Bọn tôi cũng phải ghi hình? Bên anh có chắc là chúng tôi không? PG? Play Gaily ấy?”
Khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô mới bình tĩnh trở lại: “Ok, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ có mặt ở đó trước một ngày… Ok, cảm ơn, phiền cho bên anh quá!”
Sau khi ngắt máy, Tiêu Vận lập tức rời khỏi phòng, cô đi tìm Phương Lạc Phàm và kể cho y nghe về chuyện này.
Phương Lạc Phàm cũng không thể tin nổi: “Quay video khai mạc và chụp hình cho tuyển thủ?”
Tiêu Vận: “Ừm. Bọn họ nói là chúng ta cần phải có mặt trước một ngày để quay phim và chụp ảnh. Thời gian hơi gấp một chút, chút nữa em sẽ đi đặt vé máy bay, tối nay hãy cho mấy đứa kia thu dọn hành lý —— chúng ta cũng phải đi chuẩn bị ngay.”
Phương Lạc Phàm: “Ok.”
Hai người bàn bạc một chút rồi báo lại chuyện này cho các thành viên trong PG.
Khác với hai người bọn họ, các thành viên lại bình tĩnh hơn rất nhiều:
Tần Phi: “Ò, biết rồi.”
Diệp Hồng: “Tsk, không muốn chụp tí nào.”
Lạc Nhất Minh: “Nhất định phải chụp sao cho em đẹp trai vào đó!”
Hàn Lãnh: “Ok, lát nữa em sẽ đi thu dọn hành lý.”. Truyện Quân Sự
Bốn người đều đáp lại, chỉ có Kinh Vũ là không lên tiếng.
Phương Lạc Phàm nhìn về phía cậu, thấy Kinh Vũ đang cúi đầu, có vẻ như cậu đang suy nghĩ gì đó, y không khỏi nhíu mày: “Kinh Vũ, có chuyện gì vậy?”
Kinh Vũ ngẩn người, cậu ngước mắt lên nhìn Phương Lạc Phàm như một phản xạ tự nhiên, một lát sau mới ngập ngừng hỏi: “Quay video và chụp hình thì phải lộ mặt hả anh? Với cả…. em có thể đeo khẩu trang trong trận đánh offline được không?”
“Chắc là không rồi.” Phương Lạc Phàm đáp lại, “Mục đích khi đánh offline là để ngăn chặn những chuyện linh tinh như đánh thuê xảy ra, vậy nên tuyển thủ sẽ không được phép đeo khẩu trang. Cơ mà nếu em đeo khẩu trang thì đâu có tiện call team đâu?”
“Dạ……” Kinh Vũ đáp lại, trông cậu có hơi mất mát.
Phương Lạc Phàm: “Sao vậy? Không muốn lộ mặt à?”
Kinh Vũ: “Bình thường thôi ạ.”
Phương Lạc Phàm: “Không sao, nếu em có bất cứ vấn đề gì thì có thể nói với mọi người, nếu giúp được thì cả đội sẽ cố hết sức để giúp em giải quyết nó.”
Nghe thấy thế, có thể thấy Kinh Vũ có hơi do dự một chút, nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: “Không sao đâu anh, chỉ là em không muốn phải lộ mặt thôi, nếu bắt buộc phải làm vậy thì cũng không sao hết.”
Nói vậy thôi, nhưng vẻ mặt của cậu lại không có vẻ gì là “không sao hết” cả.
Nhưng nếu người ta đã nói vậy rồi thì Phương Lạc Phàm cũng không tiện hỏi thêm, y cũng chỉ có thể tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Ok, thế mọi người đi thu dọn hành lý đi!”
Nói xong câu đó, y cũng xoay người đi về phòng của mình, vậy nên không thấy được —— Tiêu Vận – người ngồi bên cạnh y – đang nhìn theo bóng lưng của Kinh Vũ với vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
*
Chuyện đầu tiên mà Kinh Vũ làm khi trở về phòng của mình không phải là sửa sang lại hành lý, mà là lấy di động ra, bấm vào khung chat của một người có ID là “Tiêu Vĩ Cầm”.
Kim Ngư: Vào được vòng loại trực tiếp rồi.
Sau khi gửi câu đó xong, cậu do dự một lúc rồi lại gửi thêm một tin nữa:
Kim Ngư: Vòng loại trực tiếp sẽ đánh offline.
Một lát sau, Tiêu Vĩ Cầm trả lời:
Tiêu Vĩ Cầm: Chúc mừng nha, tiếp tục cố gắng nhé! Đây vẫn luôn xem tường thuật trực tiếp đó ~
Nhận thấy người kia không “get” được trọng tâm vấn đề, Kinh Vũ không khỏi nhíu mày, cậu cẩn thận sắp xếp lại ngôn từ của mình, gửi đi một đoạn tin nhắn đầy đủ ý nghĩa:
Kim Ngư: Vòng loại trực tiếp là đánh offline, cần phải lộ mặt. Vẻ ngoài của chúng ta rất giống nhau, lỡ như bị chú ý tới, người ta chỉ cần điều tra kĩ một chút thôi là sẽ biết được mối quan hệ của chúng ta ngay. Nếu có người khơi gợi lại được chuyện xảy ra vào năm đó thì biết làm sao bây giờ?
Sau khi gửi tin nhắn đó xong, Kinh Vũ đợi thêm 5 phút nữa thì mới nhận được câu trả lời của người kia, nhưng đó lại là chín chữ sau:
Tiêu Vĩ Cầm: Thi đấu có làm con thấy vui vẻ không?
Kinh Vũ trả lời không có chút do dự nào: Vui vẻ.
Tiêu Vĩ Cầm: Vậy thì đừng lo lắng cái gì cả, cứ tiếp tục thi đấu là được rồi ~
Tiêu Vĩ Cầm: Tiểu Vũ, con hãy nhớ kỹ rằng, chúng ta không làm sai chuyện gì cả, vậy nên cũng không cần phải hứng chịu bất cứ thứ gì.
Tiêu Vĩ Cầm: Dù có người thật sự không muốn buông tha cho chúng ta, thì mẹ của con cũng đâu phải người ăn chay đâu nào ~ mẹ nhất định sẽ đảm bảo cho sự an toàn của con!
Kinh Vũ ngẩn ngơ nhìn ba tin nhắn kia, hốc mắt bỗng chua xót không thôi, cậu muốn trả lời, nhưng đã không còn nhìn thấy rõ bàn phím nữa.
Tiêu Vĩ Cầm: Chỉ cần con có thể vui vẻ và thoải mái thì mẹ không sợ thứ gì cả! Con trai của mẹ được hạnh phúc chính là niềm vui sướng lớn nhất trong mẹ ~
Kinh Vũ cố nén nước mắt, đáp lại bằng một chữ: Dạ.
Nhìn thấy chữ đó, Tiêu Tịch – người còn đang tháo trang sức trong phòng thay quần áo – âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô nhấn nút tắt màn hình, khẽ cười: “Cố lên nhé.”
Trong cùng một lúc đó, Thích Toàn – mẹ ruột của Tần Phi – nhìn đống tài liệu dài cộp do cậu thư ký đưa lên với vẻ mặt sâu xa: “Kinh Vũ, Tiêu Tịch…… Ồ, thú vị rồi đây.”