Tạ Kim không nhịn được mà cúi đầu cười, thật sự không ngờ vị phu nhân kia còn có tiếng tăm như vậy, còn thành thần của người ta nữa chứ.
Vương Cửu Long thấy hắn không nói lời nào, lập tức tỏ thái độ mà nói: ”Chỉ cần người dẫn chúng ta đi gặp Đông ca một chút, đừng nói là vào quan tài! Quỷ Môn quan ta cũng dám vào!”
”Được rồi được rồi, Quỷ Môn quan thì không cần, cậu giúp ta lần này, ta nghĩ cách nói với cậu ấy một chút được không?”
Tạ Kim gật đầu bất đắc dĩ, cảm thấy mình vừa ra khỏi hố lửa, lại bước vào một hố lửa khác, Lý Hạc Đông còn đang giận mình mà, làm sao mà xin hắn đi gặp hai fan cuồng này đây?
Cùng lúc đó, ở nhà họ Dương.
Trương Vân Lôi vừa vào nhà, thật giống như về đến ngôi nhà mà mình đã xa cách quá lâu, bay đến trên giường, hai chân quẫy đạp, hất tung giày lên, nằm thành hình chữ “Đại 大”, còn thoải mái mà thở phào một hơi.
”Vẫn là nhà mình dễ chịu hơn nhỉ?” Dương Cửu Lang mỉm cười nhìn y.
Trương Vân Lôi cũng không phủ nhận, chỉ khó hiểu nói: ”Nhà Cửu Lương cũng không phải là không thoải mái mà là giường hơi cứng, phòng cũng tối, ở lâu không hiểu sao thấy hơi mệt.”
”Cái phòng âm u đầy tử khí đó, bước vào đúng là như có ma nữ hút hết dương khí, ai ở lâu cũng đều không thoải mái!” Dương Cửu Lang hừ một cái, khẽ nhíu mày nói tiếp: ”Đợi hôm nào rảnh, ta phải sửa sang lại cho cậu ta một lần mới được!”
”À! Phải rồi!” Đột nhiên Trương Cửu Lang nhớ ra điều gì, bỗng ngồi dậy: ”Cháu trai của ta đâu?”
Sao còn nhớ đến cháu trai vậy chứ? Dương Cửu Lang hơi lúng túng gãi cổ: ”Chuyện này, không phải lúc nãy trên đường về đã nói với em rồi sao? Vứt nó rồi.”
”Ngươi còn nói với cái giọng hiển nhiên đó nữa hả?” Trương Vân Lôi lườm hắn, nếu không phải do lười biếng thì nhất định phải đạp cho hắn một cái mới hả giận được!
”Ôi trời! Nó đã bao lớn rồi, em có cần phải đến mức đó không? Đừng nghĩ tới nó nữa, nhé?” Dương Cửu Lang nói xong thì cười hì hì giang hai tay ra định tới ôm y.
Đây không phải là hắn tự tìm tới cửa sao? Trương Vân Lôi không chút lưu tình, đạp hẳn cho hắn một đạp, Dương Cửu Lang ngồi sụp xuống đất, uất ức nhìn y: ”Em làm gì vậy chứ? Em cũng về nhà với ta rồi, ta ôm một chút cũng không được sao?”
”Ôm cái đầu ngươi chứ ôm!” Trương Vân Lôi khoanh tay, chỉ vào hắn nói với vẻ uy hiếp: ”Ta cho ngươi biết, trước khi tìm được Đại Lâm thì ngươi đừng có mơ đến gần được cái giường này!”
”Hả?” Dương Cửu Lang giật mình, vội vàng đứng lên, giải thích với y: ”Biện nhi, thật sự ta đã đi tìm rồi, nhưng tiểu nhị của tiệm vàng nói nó đi rồi, quan binh gác cổng thành cũng nói không thấy nó ra khỏi thành, nếu đã không ra khỏi thành thì đoán chừng nó về nhà rồi đó.”
Nghe cái kiểu qua loa cho có lệ này của hắn, Trương Vân Lôi tức giận đứng lên, một phát véo lỗ tai của hắn, vặn xuống: ”Ta nói ngươi có thể nào để ý hơn một chút được không, ta thật sự chỉ có một đứa cháu trai ngốc đó thôi!”
”Úi úi úi úi…” Dương Cửu Lang không dám gỡ tay y ra, không ngừng kêu lên thảm thiết, mãi đến khi Trương Vân Lôi buông hắn ra, hắn mới tủi thân xoa lỗ tai rồi nhìn y: ”Cái gì mà một đứa, không phải trong nhà còn một bé nhỏ nữa sao?”
”Đứa kia không có ngốc.” Trương Vân Lôi nói.
Dương Cửu Lang suýt chút thì phì cười, Trương Vân Lôi thấy hắn còn dám cười đùa tí tửng, lại nhấc chân thưởng cho hắn thêm một đạp: ”Mau đi tìm đi! Để nó mà đi mất thật rồi để ta xem ngươi ăn nói thế nào với Đào Dương!”
”Được được được, ta đi tìm ngay!” Dương Cửu Lang gật đầu bất đắc dĩ, đành xoay người đi ra ngoài tìm Quách Kỳ Lân.
Trương Vân Lôi nhìn hắn đi ra khỏi phòng, nhức đầu thở dài, ngồi lại giường, nhíu mày tặc lưỡi.
”Tên ngốc kia rốt cuộc là đi đâu vậy không biết!”
”Hắt xì!”
Trong tiền trang của nhà họ Quách, Quách Kỳ Lân không báo trước mà hắt xì một cái, trong đầu niệm đi niệm lại là ai mắng ai nhắc gì mình rồi, sau đó xoa mũi, nói với vẻ khó hiểu: ”Ai nhớ đến ta vậy cà?”
Đào Dương quay đầu nhìn hắn, buông sổ sách xuống, đưa khăn tay cho hắn: ”Ai mà tự nhiên không có chuyện gì lại nhớ đến huynh chứ? Chắc là đêm qua gây họa nên bị cảm rồi.”
”Cảm mạo á?” Quách Kỳ Lân nhướng mày, đột nhiên nhận ra gì đó, liên tục gật đầu: ”À đúng đúng đúng! Ta bị cảm rồi!”
Vừa nói vừa lập tức giả bộ làm ra dáng vẻ yếu ớt, nằm nhoài lên bàn, hai mắt nhìn Đào Dương nhấp nháy lóe sáng: ”Ta đau đầu quá à, thật sự quá khó chịu, có thể về không?”
Đào Dương bật cười: ”Ánh mắt sáng ngời có thần này của huynh, nhìn còn khỏe mạnh hơn cả ta nữa, đừng có lười biếng, tính toán tiếp đi.”
”A~” Quách Kỳ Lân kêu rên, bất đắc dĩ đẩy bàn tính tiếp tục tính sổ sách, miệng còn thì thầm không ngừng mắng y: ”Tính sổ sách gì mà tính! Dạy cái gì mà dạy! Ta có nói ta muốn học đâu mà đệ dạy!”
Đào Dương vụn trộm nhếch môi, làm như không nghe thấy gì hết, hôm nay vất vả lắm mới lừa được hắn tới tiệm, không tính cho hết mấy khoản này thì không thả hắn đi được, thậm chí Đào Dương đã định là phải theo hắn suốt đêm luôn rồi.
Cứ vậy qua nửa canh giờ, Đào Dương đoán là hắn cũng đã tính sổ sách xong nên đi tới bên cạnh hắn, cầm lấy sổ sách, đưa mắt nhìn hắn tính: ”Xong chưa?”
”A Đào à~” Đột nhiên Quách Kỳ Lân đưa tay, ôm chặt lấy eo y.
Toàn thân Đào Dương cứng đờ, chỉ thấy cả khuôn mặt của Quách Kỳ Lân vùi trong ngực y, lại còn cọ cọ mấy cái, sau đó từ từ ngẩng đầu, nhìn y với vẻ đáng thương: ”Ta tính không hết, phải làm sao đây?”
Hành động nhõng nhẽo này quá phạm quy rồi!
Trái tim của Đào Dương nhảy lên một cái, hít mạnh một hơi, liếc nhìn hắn, lại nhìn sổ sách, cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ vuốt lên gáy hắn: ”Được rồi, số còn lại để ta làm.”
”A a!” Quách Kỳ Lân đạt được gian kế, lúc này hất bàn tính ra, reo hò, sau đó vô cùng chân thành mà nắm chặt tay y: ”Cưới đệ là phúc phận lớn nhất đời này của ta!”
Đào Dương bật cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn: ”Rồi rồi rồi, đi chơi đi.”
”Được! Tan làm đây!” Quách Kỳ Lân lập tức đứng lên, nhún nhảy chạy đi.
Cao Tiểu Bảo thấy thế thì bước tới, nhìn về phía Đào Dương với vẻ khó hiểu: ”Cô gia, ngài cứ vậy mà thả thiếu gia đi sao?”
”Không cho huynh ấy đi thì còn có thể làm gì được nữa!” Đột nhiên Đào Dương trở mặt, ngón tay gõ lên sổ sách bảo hắn nhìn: ”Ngươi xem mớ sổ sách mà huynh ấy tính đi này, không một cái nào đúng hết!”
”Không thể nào?” Cao Tiêu Bảo nghi ngờ nhận lấy sổ sách, tùy tiện tìm một cái để đọc: ”Gửi năm mươi lượng, rút hai mươi lượng, lại rút mười lượng, lại gửi mười lượng, lại lấy ba mươi lượng, còn lại….Sáu mươi lượng?!”
*50-20=30
30-10=20
20+10=30
30-30=0 -> sai ở phép tính này nè:))