Giang Sơ Tinh trơ mắt nhìn Hạ Mạch vòng lấy cổ Tạ Thỉ Yến, trực tiếp đem thạch sương sáo trong miệng mình vào trong miệng người kia.
Một màn đụng chạm này khiến hai người không thể tiếp thu nổi.
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh vội vàng đưa mắt nhìn quầy thu ngân, may mà mẹ anh đang ở trong phòng bánh.
Khi cả hai buông nhau ra, Hạ Mạch còn trêu chọc “Lần sau anh sẽ cho em ăn như thế này”.
Tạ Thỉ Yến gật đầu, dư quang thoáng nhìn thấy Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài, nhẹ nhàng đẩy đẩy Hạ Mạch: “Em của anh kìa.”
Hạ Mạch nhìn sang, không chút nào để ý hay thẹn thùng.
Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài ngồi đối diện với họ.
Giang Sơ Tinh thở dài nói với Hạ Mạch, “Cậu có thể đàng hoàng hơn một chút được không, đừng có làm vậy lung tung.”
Đuôi mắt Hạ Mạch đỏ bừng, buông cánh tay đang ôm lấy cổ Tạ Thỉ Yến ra, trêu chọc lại: “Tôi có bên ngoài tuyên dâm cũng không ở trên sân thượng hôn môi lãng mạn như ai đó nhé.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Đúng là không thể phản bác.
“Vừa lúc ông tới.” Hạ Mạch từ trong túi xách lấy ra hai tấm vé, “Đây là vé đi núi tuyết. Thi xong chúng ta tới núi tuyết chơi đi.”
Giang Sơ Tinh hỏi: “Ở đâu ra thế?”
Hạ Mạch vỗ vai bạn trai nhỏ: “Là do Tiểu Yến nhà tôi tài trợ đó.”
Giang Sơ Tinh lễ phép gật đầu với Tạ Thỉ Yến: “Cảm ơn.”
Tạ Thỉ Yến vẫn như trước rụt rè, mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, dù sao anh cũng là bạn thân nhất của đàn anh mà.”
Giang Sơ Tinh nghĩ tới điều gì đó liền hỏi Hạ Hoài: “Thi cuối kỳ xong ban nhạc của em có phải biểu diễn không?”
Hạ Hoài gật đầu: “Không sao, chỉ có ba ngày đi hát ở Thanh Phong thôi.”
“Lịch còn dày hơn cả tộc người đi làm đó nhỉ.” Hạ Mạch than thở xong liền nói: “Tới lúc đó bọn anh mày sẽ qua cổ vũ cho.”
Tóm lại vẫn là người một nhà, nên động viên nhau.
Tối hôm đó, Giang Sơ Tinh ra khỏi phòng tắm, Hạ Hoài đã ở phòng chờ anh sẵn.
Vừa bước vào, trong không khí đã thấm đẫm mùi tin túc tố thanh đạm mang theo hơi nước biển mờ ảo mát lạnh.
Giang Sơ Tinh hiếm khi nhìn thấy Hạ Hoài như thế này.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào mặt Hạ Hoài, mí mắt rũ xuống, thần sắc chuyên chú, ngũ quan nam sinh sống động, đôi chân dài dưới bàn khẽ rung rung lại dừng lại. Cậu cúi đầu, một đoạn xương sống cổ trên lưng hơi nhô lên, đẹp đến không thể rời nổi mắt.
Nhìn một hồi, Giang Sơ Tinh bất giác nuốt nước bọt.
Không biết có phải ánh mắt anh quá nóng bỏng không, Hạ Hoài nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, khóe môi cong lên: “Lại đây.”
Giang Sơ Tinh như bị đôi mắt cậu thôi miên, như ma quỷ dẫn lối mà đi tới.
Hạ Hoài duỗi tay ôm lấy eo anh, đầu ở trên người anh dụi dụi.
Bầu không khí thập phần ái muội.
“Anh ơi.” Hạ Hoài ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ dục vọng, giọng nói khàn khàn: “Anh vừa mới nhìn cái gì vậy?
Chỉ trong chốc lát, Giang Sơ Tinh đã sực tỉnh.
Mùi tin tức tố và sữa tắm trên người thoảng qua.
Bỗng nhiên bị hỏi, Giang Sơ Tinh ngơ ngơ “Hả?” một tiếng.
Hạ Hoài thấy bộ dạng ngơ ngác của anh thì cực kỳ yêu thích, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng cười, cố ý trêu chọc anh: “Có phải rất đẹp trai không?”
Giọng điệu của cậu phi thường tự nhiên, giống như một cao thủ tình trường, ngược lại, Giang Sơ Tinh càng giống như một học sinh trung học chưa từng nói chuyện yêu đương.
Dù anh thật sự đang yêu đương, không phải không biết gì nhưng việc để người kia trêu chọc hết lần này đến lần khác không phải là phong cách của anh.
Giang Sơ Tinh thầm hạ quyết tâm vùng lên.
Anh không biết nói điều suồng sã, chỉ có thể dùng hành động.
Giang Sơ Tinh cong lên khóe môi, lại nhẹ liếm một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh cúi xuống thấp giọng cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
Hai tay Giang Sơ Tinh ôm lấy mặt Hạ Hoài, chóp mũi của cả hai chạm vào nhau.
Giọng điệu của anh vừa cao ngạo vừa ung dung: “Nhóc con, em muốn cùng anh trai làm người lớn không?”
Hạ Hoài sửng sốt.
Trong lúc cậu hãy còn sững sờ, Giang Sơ Tinh đã ở trên môi cậu cắn một cái.
Sau đó anh ngồi xổm xuống, nhẹ kéo cổ áo cậu ra, ngẩng đầu mút lấy hầu kết của cậu, còn phát ra tiếng vang rồi du tẩu đến tuyến thể của Hạ Hoài.
Giang Sơ Tinh cảm thấy cơ thể cậu hơi cương cứng lại.
Một mặt thật của Giang Sơ Tinh thực sự rất hung mãnh, anh sẽ không chút do dự lộ ra răng mèo của mình, trực tiếp cắn vào tuyến thể của Hạ Hoài.
Ngay tại thời khắc tin tức tố đang chậm rãi rót vào kia, vòng eo Giang Sơ Tinh bị người kia ôm lấy, cảm xúc phản kháng của đấng vương giả toát ra, nhưng anh không buông miệng.
Giang Sơ Tinh lần đầu tiên đánh dấu một người, tuy rằng người anh đánh dấu là Hạ Hoài, tin tức tố Alpha thập phần kháng cự, thậm chí còn có khả năng bùng nổ ở bên cạnh. Nhưng người chịu đựng ở đây là Hạ Hoài, cậu sẽ không làm gì thương tổn Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh đã rót một lượng lớn tin tức tố vào tuyến thể của cậu, từng chút từng chút trêu chọc cậu, để tuyến thể của cậu cũng được mang dấu ấn riêng của anh.
Đến khi không sai biệt lắm, Giang Sơ Tinh rút răng mèo của mình ra, lúc đầu còn có chút kháng cự, đến bây giờ lại là một loại thỏa mãn khó tả.
Hạ Hoài có thỏa mãn hay không anh không biết, nhưng anh thực sự là người đã đánh dấu cậu.
Gân xanh trên cổ Hạ Hoài nổi lên, hai mắt hơi đỏ, kiềm chế bản năng xâm phạm Omega, trượt tay chui vào trong bộ đồ ngủ của Giang Sơ Tinh, xoa xoa làn da mịn màng của anh.
Ánh mắt trầm xuống, chăm chú mà nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh, hàng mi dày càng làm cho đôi mắt đào hoa của cậu càng sâu hơn, giọng điệu mang theo ý vị tán tỉnh nồng nhiệt: “Ca ca, đánh dấu của người lớn không phải như thế này.”
Nói rồi ngón tay trên eo Giang Sơ Tinh ấn ấn, lại nhéo nhéo.
Giang Sơ Tinh cảm nhận được ý đồ của cậu, cuống quít mà đem tay cậu rút ra, lui ra phía sau vài bước, hướng phòng ngoài đi ra, còn không quên cảnh cáo nói: “Đừng nghĩ linh tinh, lưu manh.”
Giang Sơ Tinh ra khỏi phòng, hít một hơi dài.
Anh khẩn trương đến hỏng mất.
Nhưng hương vị còn lại trên đầu lưỡi thực sự rất ngon.
Anh co rút yết hầu.
Miệng lưỡi khô rát, cơn khát từ đâu dâng lên.
Thấy Hạ Hoài không có đuổi theo mình ra ngoài, anh tự thấy hành vị của mình thật ngốc.
Tâm tình cũng không tệ lắm liền xuống lầu uống nước.
Trong phòng, Hạ Hoài che lại tuyến thể của mình, hai mắt tối sầm lại.
Dấu răng trên tuyến thể không sâu, chỉ là một hình tròn nông, hai ba giờ sau sẽ biến mất.
Nhưng cảm giác được đánh dấu bởi người mình thích khiến cậu có chút không chịu nổi, mặc dù Alpha họ sẽ không lưu lại dấu ấn suốt đời, cũng không thấy thoải mái, nhưng khát vọng chôn sâu trong lòng của Hạ Hoài lại từng chút một lớn lên.
Cậu khát khao được Giang Sơ Tinh đánh dấu và trở thành vật sở hữu của anh.
Đối với một Alpha thuần chủng, một ý tưởng như vậy là không nên có, còn có chút điên cuồng và yếu đuối.
Nhưng cậu thực sự thích anh ấy đến nỗi có thể từ bỏ mọi thứ, kể cả bản năng tự nhiên của mình.
Giang Sơ Tinh rót hai ly nước lớn, trong cổ họng còn có thể nếm được hương vị tin tức tố của Hạ Hoài, anh không cảm thấy khó chịu, ngược lại quá thoải mái khiến thân thể anh nóng bừng.
Anh vừa mới rót xong ba ly nước, có người từ phía sau đã ôm lấy anh, hơi thở kia xẹt qua lỗ tai anh, trầm giọng lên án: “Anh trêu chọc người ta xong bỏ chạy, Giang Sơ Tinh, anh cũng giỏi thật đó, tra nam.”
Chàng trai bị lên án đột nhiên bật cười, hơi hơi nghiêng đầu: “Đau không?”
Hạ Hoài dụi đầu vào vai anh, ủy khuất giống như một đứa trẻ: “Đau.”
Giang Sơ Tinh biết cậu đang giả bộ, vỗ vỗ đầu cậu: “Anh lấy thuốc cho em nhé?”
Hạ Hoài: “Không muốn.”
Hạ Hoài ngẩng đầu, hôn lên vành tai anh, ấm áp hỏi: “Còn muốn uống nước không?”
Giang Sơ Tinh lắc đầu: “Không, sao thế?”
Hạ Hoài đặt cốc trong tay anh xuống, vòng tay qua eo Giang Sơ Tinh, trực tiếp đặt người lên bệ bếp.
Cảm giác lành lạnh khiến Giang Sơ Tinh rùng mình, anh cũng vô thức vòng lấy cổ Hạ Hoài.
Một người ngồi, một người đứng.
Chiều cao cũng không chênh lệch nhau là bao.
“…”
Hạ Hoài đến gần hơn, đứng giữa hai chân Giang Sơ Tinh, nhếch môi duỗi tay chạm vào môi anh: “Anh à, cũng nên trả chút thù lao bị đánh dấu, bù lại chút chứ.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh lần này sẽ không dung túng cậu nữa, anh quay đầu đi: “Mơ đi.”
“Hửm.” Đầu ngón tay Hạ Hoài trượt dọc theo phần xương sống nhô ra của Giang Sơ Tinh đến tận đốt sống lưng cuối cùng, không nhanh không chậm: “Không bồi thường cũng được. Nhưng lỡ trong kỳ thi cuối kỳ mà cổ em đau quá, không phát huy tốt thì phải làm sao bây giờ?”
Giang Sơ Tinh nhướng mày nhìn anh: “Uy hiếp anh hả?”
“Nào có” Hạ Hoài lười biếng, khóe môi cong lên, hiện tại rất có hứng thú quyết tâm phải đạt được: “Cổ đau, học tập áp lực cũng lớn, muốn ca ca trấn an em mà.”
Lòng bàn tay Hạ Hoài ở trên tuyến thể bóng loáng của Omega vuốt ve một chút, tiến về phía trước một chút cười cười: “Hoặc là làm đánh dấu của người lớn cũng được.”
“Nhóc lưu manh, nghĩ đẹp đấy.” Giang Sơ Tinh cười một cái.
Hạ Hoài cúi đầu tới, cái trán cọ cọ vào trán của Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh hiếm khi thấy cậu làm nũng, trái tim lập tức mềm nhũn, nhịn không được chiều theo cậu.
Thình lình túm lấy Hạ Hoài ở phía trước, cúi người hôn lên chóp mũi của cậu, cả người treo trên người kia: “Muốn bồi thường gì, ca ca đều sẽ cho em hết.”