Phó Viễn Xuyên rất đúng lúc mà an ủi cá nhỏ đang lo lắng, “Đừng lo, tôi có chừng mực mà”.
Quân Thanh Dư gật đầu, nghĩ đến đám người nửa đêm còn phải đi canh chừng bên ngoài kia, cậu nói: “Anh làm việc của mình đi”.
“Ừ, em nghỉ sớm đi”.
Tắt kết nối rồi nhưng Quân Thanh Dư vẫn không có chút nào buồn ngủ, cậu bèn đặt mua một ít đồ ăn đêm được đánh giá cao.
Trong tài khoản của Quân Thanh Dư có tiền, đều là nhờ bán nước ép kiếm được, lại thêm việc cậu ngày thường không hề tiêu pha. Ra ngoài thì đều là Phó Viễn Xuyên mua đồ cho cậu, lúc không có Phó Viễn Xuyên thì cậu cũng chẳng đi đâu, tiền chỉ có vào mà không có ra, thành thử ra tiết kiệm được rất nhiều.
Sau khi chốt đơn, cậu thay quần áo đi xuống tầng. Dưới tầng chỗ nào cũng lắp đèn cảm ứng, lúc đi ra thì tối thui, nhưng vừa bước một bước là đống đèn đó sẽ sáng lên theo, không hề chói mắt, mà có cảm giác ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo.
Quân Thanh Dư vào phòng bếp làm ít đồ ngọt, cậu dùng tất cả đều là hoa quả trong không gian, còn cho thêm chút nước suối. Lúc đồ đặt bên ngoài được đưa đến, Quân Thanh Dư còn tưởng Thi Khải Tân sẽ cầm vào, cuối cùng lại là người máy đến gõ cửa, đồ ăn được đặt trong giỏ của người máy.
Quân Thanh Dư bất lực, chỉ đành gửi tin nhắn cho Thi Khải Tân, [Vào đi].
Ngừng một lúc, lại bổ sung thêm mấy chữ: [Tất cả].
Thi Khải Tân: [Vào gì cơ? Chúng tôi đang ở tổng bộ mà, phu nhân tìm chúng tôi có việc sao?].
Quân Thanh Dư: [Nói vớ vẩn ít thôi, tôi nhìn thấy các anh rồi, tất cả mọi người vào đi, ngay].
Thi Khải Tân: “…”.
Tắt vòng tay thông minh, Thi Khải Tân nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được Quân Thanh Dư sao lại có thể nhìn thấy bọn họ? Rõ ràng đã cố kìm nén không phát ra tiếng, tránh cả mấy hành động có thể thu hút sự chú ý, nhưng vẫn là bị phát hiện ra. Dù gì cũng bị phát hiện rồi, Thi Khải Tân chỉ đành gọi mọi người lại cùng đi vào.
Quân Thanh Dư mở nắp đồ mua ngoài, đặt lên bàn. Loại đồ ăn đêm nào cũng có, bày kín cả một bàn, thêm cả ít đồ ngọt cậu chuẩn bị, trông cực kì thịnh soạn.
Vừa bày xong thì chuông cửa kêu, Quân Thanh Dư chặn người máy lại, tự mình đi mở cửa.
Thi Khải Tân bồn chồn đứng ngoài cửa, thấy Quân Thanh Dư đi ra thì lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, “Chúng tôi vừa đi tuần đến khu này, phu nhân tìm chúng tôi có việc sao?”.
Thấp nhất là bậc thiếu tá, mà lại đi tuần bên ngoài.
Quân Thanh Dư không nói nhiều, trực tiếp quay người đi vào trong, “Vào đi”.
Vừa vào trong, sự chú ý của Thi Khải Tân lập tức bị một bàn toàn đồ ăn hấp dẫn, nhiều đồ như thế, hiển nhiên một mình Quân Thanh Dư không thể ăn hết được.
Quân Thanh Dư giọng nói đều đều: “Ăn xong nhớ dọn, trên tầng có phòng trống, mệt thì tự tìm phòng mà nghỉ, không cần ra ngoài đi tuần nữa”.
Thi Khải Tân thấy Quân Thanh Dư định đi lên thì vội hỏi: “Phu nhân không ăn chút gì sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Tôi không đói, các anh ăn đi”.
Cửa thang máy đóng lại, Quân Thanh Dư tháo mặt nạ. Thi Khải Tân đã từng thấy người cá nhỏ, những khi xuất hiện trước mặt anh ta, Quân Thanh Dư luôn nhớ phải đeo mặt nạ.
Mười giờ sáng, Quân Thanh Dư nhìn số giây cuối cùng trong vòng tay thông minh đổi thành số không, vẫn chưa buồn ngủ một chút nào.
Phó Viễn Xuyên cả đêm không về, nhưng anh có nhắn tin qua vòng tay thông minh. Chắc là chuẩn bị tan họp thì lại xảy ra chuyện gì đó nên cho thời gian dùng bữa xong lại tiếp tục họp. Quân Thanh Dư không ngờ là cái vị người lãnh đạo Đế Quốc lại lắm lời đến thế.
Vừa trả lời tin nhắn của Phó Viễn Xuyên xong thì có tiếng gõ cửa vang lên, “Phu nhân, cậu dậy chưa?”. Là Thi Khải Tân.
Đầu giờ sáng Thi Khải Tân có đến một lần gọi cậu xuống ăn sáng. Quân Thanh Dư đáp: “Có chuyện gì sao?”.
Thi Khải Tân nói: “Lúc trước nguyên soái có bảo tôi điều tra việc có liên quan đến trung tâm chăm sóc người cá và phía trên mua nước ép cứu người, đã có kết quả rồi, tôi đến đưa báo cáo”.
Báo cáo?
Quân Thanh Dư đứng dậy, khoác thêm áo khoác, “Đưa cho tôi đi”. Tiếp đó cậu nhận được một cái hộp gỗ hình chữ nhật có quai cầm rồi mới đến tập tài liệu.
“Đây là bữa sáng”, lúc nãy đưa bữa sáng chưa đưa được, lần này đúng lúc tiện đưa báo cáo thì đưa cùng luôn.
Quân Thanh Dư không có chút hứng ăn nào, đang muốn bảo anh ta mang đi, “Anh… hả?”, kết quả là vừa ngẩng lên thì người đã chạy mất.
Quân Thanh Dư không còn cách nào khác đành cầm cái hộp về phòng. Cậu đặt bữa sáng sang một bên, so ra thì vẫn có hứng thú với chỗ tài liệu này hơn.
Trang đầu tiên của tài liệu, dòng đầu tiên: Đối tượng chữa trị nghi ngờ rằng đang ở khu dân cư, tháng trước có cuộc họp thảo luận về việc bệnh về tinh thần lực bùng phát tại khu dân cư.
Lúc đó nghi ngờ có người cố tình đặt thứ có thể kích thích bệnh về tinh thần lực ở khu dân cư, sau đó còn chưa kịp giải quyết chuyện này thì người dưới trướng Phó Viễn Xuyên đã bị người bên trên dẫn đi, sự việc ở khu dân cư được giao cho người khác. Nhưng giờ xem ra, chuyện bên đó vẫn chưa giải quyết xong nhỉ.
Quân Thanh Dư nhìn thời gian trên tài liệu, lại tính toán thời gian lúc cậu nhận được tin nhắn từ trung tâm chăm sóc người cá. Có thể nói rằng, trước khi tin tức từ khu dân cư bị truyền ra thì bên trung tâm chăm sóc người cá đã biết rồi. Tiếp đó thì tìm đến cậu mua nước ép, kết quả là không mua được, chuyện ở khu dân cư không còn tin tức gì, thậm chí tin tức về bệnh tình cũng bị che giấu đi.
Trung tâm chăm sóc người cá không hề nghĩ đến việc đưa người cá đến giúp bọn họ chữa bệnh. Nếu ngay từ đầu Phó Viễn Xuyên tiếp nhận chuyện này thì đã xử lí xong từ lâu rồi, đâu cần kéo dài đến tận bây giờ?
Tinh thần lực của người thường không có lực công kích mạnh như tinh thần lực của Phó Viễn Xuyên nên có thể hòa hợp với người cá, hoàn toàn có thể để người cá đến chữa trị, nhưng trung tâm chăm sóc người cá lại không hề làm vậy.
Sau khi chuyện ở hành tinh M bùng ra, người lãnh đạo Đế Quốc lại tìm đến Phó Viễn Xuyên đưa ra đề nghị mua bán rau quả. Chứng bệnh ở khu dân cư có mặt lâu như vậy vẫn luôn không có tin tức gì, giờ tự dưng lại muốn chữa trị, hiển nhiên là có vấn đề.
Quân Thanh Dư nhíu chặt hàng mày. Chẳng phải nên nhân sự việc ở khu dân cư này mà vớt vát lại hình tượng sao? Vậy trong tình huống người lãnh đạo Đế Quốc không mua được rau quả, phải làm sao để chữa trị cho người ở khu dân cư đây? Thời điểm này, thái độ của trung tâm chăm sóc người cá đang ở vị trí trung lập kia cực kì quan trọng.
Quân Thanh Dư nghĩ ngợi một lúc, đứng lên đi sang phòng bên cạnh, lấy quả trứng trùng đã chết mà Ngu Tri mang về từ lần trước ra. Để phòng hờ bị đánh động.
“Thi Khải Tân!”.
“Có!”, Thi Khải Tân ở dưới tầng hô lớn, tiếp đó vội chạy lên cầu thang.
Quân Thanh Dư đưa quả trứng trùng cho anh ta, “Có nhiệm vụ giao cho anh đây”.
“Ha?”, Thi Khải Tân nhận lấy quả trứng, hơi không hiểu ra làm sao. Cái này hồi trước anh ta đưa cho Quân Thanh Dư mà, sao lại trả lại rồi.
Quân Thanh Dư nói: “Lát nữa anh hãy đến trung tâm chăm sóc người cá…”.
Nghe được kế hoạch của Quân Thanh Dư, Thi Khải Tân ngu người trợn trừng hai mắt, “Nhưng mà thế này…”.
Quân Thanh Dư bình thản đáp: “Không cần lo những cái khác, anh chỉ cần làm cho tốt là được”.
Thi Khải Tân gật đầu, “Vâng, tôi đi ngay đây”.
“Kín đáo chút, càng nhanh càng tốt”.
“Rõ!”.
Nhìn Thi Khải Tân nhanh chóng cầm theo trứng trùng rời đi, Quân Thanh Dư đứng ở cửa thang máy một lúc rồi mới quay người về phòng.
Bữa sáng đặt trong hộp vẫn còn nóng, Quân Thanh Dư vừa ăn vừa gửi tin nhắn tóm tắt chuyện ở khu dân cư cho Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên: [Việc chữa trị tôi sẽ nghĩ cách lo liệu].
Quân Thanh Dư: [Em có cách, chuyện này cứ để em lo]. Lúc đưa trứng trùng cho Thi Khải Tân thì cậu đã nghĩ ra phải là gì với chuyện ở khu dân cư rồi.
Phó Viễn Xuyên đọc được tin nhắn này cũng không hề hỏi thêm gì nhiều, anh đáp: [Được, vậy đành nhờ cá nhỏ rồi].
Quân Thanh Dư thấy anh đồng ý ngay lập tức, không nhịn được mà cười cong tít cả mắt, tiếp tục gõ chữ: [Bao giờ anh về?]. Phó Viễn Xuyên vẫn trò chuyện với cậu nhưng chưa hề nói thời gian chính xác.
Thực tế thì chính Phó Viễn Xuyên cũng không biết bao giờ mới có thể về được, [Hẳn là sắp kết thúc rồi].
Quân Thanh Dư thở dài, [Được]. Xem ra còn phải đợi một thời gian nữa.
Phó Viễn Xuyên họp nhưng cũng không hề trả lời cậu chậm trễ, Quân Thanh Dư bèn ngồi xuống bàn trà cạnh cửa sổ cùng anh trò chuyện.
Bất giác, ngoài trời đã tối đen. Lúc này bên Phó Viễn Xuyên mới có thông báo tan họp, [Tôi sẽ về nhanh thôi].
Tan họp rồi, Quân Thanh Dư ngược lại không hề vội vàng: [Anh đi đường cẩn thận].
[Ừ].Tắt vòng tay thông minh, Quân Thanh Dư xuống tầng chuẩn bị ít đồ ăn. Cấp dưới thân tín của Phó Viễn Xuyên vẫn luôn đi tuần theo ca ở bên ngoài, dù cậu đã nói không cần nhưng bọn họ vẫn không chịu. Một đội không đi tuần thì ở tầng trên đợi, dưới phòng khách không có một bóng người.
Quân Thanh Dư nướng bánh, trong lúc đó còn gọt rất nhiều hoa quả, cậu định dùng để trang trí bánh. Đang làm dở tay thì chuông cửa từ ngoài vang lên.
Người máy “tít tít” quay một vòng, “Thân phận người đến: Thi Khải Tân, xin hỏi ngài có muốn mở cửa không?”.
Quân Thanh Dư trong tay toàn là bột mì, bèn nói: “Mở đi”.
Người máy: “Vâng”.
Sau khi đi vào, Thi Khải Tân phấn khích khó tả, cười cười chạy ào vào, “Phu nhân! Tôi đã làm xong việc rồi!”. Thi Khải Tân đưa cho Quân Thanh Dư một đĩa cứng giả lập to cỡ ngón cái, hơi không để ý là có thể mất ngay.
Thi Khải Tân nói: “Trong đây có ảnh và đoạn ghi hình cậu cần, độ phân giải siêu nét, tôi không nén mà lưu vào luôn”. Phần mềm trò chuyện khác lúc gửi những thứ này đều sẽ nén lại vì sợ mất độ phân giải, thế nên Thi Khải Tân đưa luôn bản gốc cho cậu.
“Ừ”, Quân Thanh Dư ra hiệu cho đặt sang một bên.
Thi Khải Tân đặt đĩa cứng giả lập xuống, “Vậy nếu phu nhân không còn việc gì thì tôi xin phép đi có việc”.
“Anh đi đi”.
“Vưng”, Thi Khải Tân đã hoàn thành nhiệm vụ hiển nhiên vô cùng vui sướng, hí ha hí hửng mà chạy lên tầng tìm các anh em.
Quân Thanh Dư làm cho xong đồ ngọt, rửa sạch tay rồi cất đĩa cứng giả lập đi.
Nếu như trung tâm chăm sóc người cá thật sự ra mặt thay cho người lãnh đạo Đế Quốc, vậy thì con chíp này sẽ có tác dụng rất lớn, ngược lại, nếu bọn họ không ra mặt thay thì con chíp này sẽ chẳng bao giờ được thấy ngày mai. Phải xem trung tâm chăm sóc người cá làm thế nào đã.
Bày biện bữa tối đã làm xong lên bàn, khuôn nướng bánh cũng nguội bớt, Quân Thanh Dư bắt đầu làm kem. So với máy móc tự động thì cậu vẫn thấy máy móc bán tự động dễ điều khiển hơn. Cho thêm đường cát vào rồi đánh bông, thành quả trông cực kì mềm mịn thơm ngon.
Đang làm dở thì có tiếng mở cửa truyền đến. Những người đi tuần không có quyền hạn để mở cửa, bọn họ chỉ có thể đợi quét xác nhận thân phận, người máy hỏi ý Quân Thanh Dư, Quân Thanh Dư cho phép thì mới vào được.
Vì vậy chỉ có thể là Phó Viễn Xuyên đã về. ngôn tình hoàn
Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng, trong lòng vui mừng, cậu lập tức tắt máy đánh trứng. Nhưng tay cầm hơi không chặt một cái, phần kem vẫn còn mềm dính đầy trên que đánh bắn ra ngoài.
“Ui!”. Máy đánh trứng có chế độ tự động dừng, nhưng phần kem dính trên que đánh vẫn bắn hết lên người Quân Thanh Dư.
Phó Viễn Xuyên nghe thấy tiếng động không đúng lắm thì vội bước vào, “Làm sao vậy?”.
Lúc nhìn thấy cá nhỏ cả người toàn là kem, anh hơi ngẩn ngơ, “Dính vào mắt sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, mặt và cổ dính hơi nhiều một chút, còn lại đều dính lên quần áo. Cậu mím mím môi, còn nếm được vị ngọt của kem nữa.
Phó Viễn Xuyên lấy giấy lau qua trên mặt cá nhỏ, “Đi tắm đi”. Có lau hết thì cũng thấy không thoải mái.
“Ưm”, lúc quay đi, Quân Thanh Dư hơi khựng lại, nhìn phòng khách không một bóng người rồi lại quay đầu nhìn Phó Viễn Xuyên bên cạnh.
Phó Viễn Xuyên hỏi: “Sao vậy?”.
Quân Thanh Dư cười lắc đầu.
Lần trước lúc cá nhỏ cọ cả mặt toàn kem bơ lên người anh cũng là dáng vẻ này, Phó Viễn Xuyên chỉ coi như cậu lại nổi hứng nghịch ngợm, “Em…”.
Không đợi anh nói xong, Quân Thanh Dư đã bước lên, dùng đôi môi dính kem hôn nhẹ lên môi anh.
Nhìn Phó Viễn Xuyên ngơ ngác đứng sững ra, Quân Thanh Dư chớp mắt, “Ngọt không?”.
Hầu kết của Phó Viễn Xuyên lên xuống một cái, cảm xúc ồ ạt nơi đáy mắt nhưng anh lại không làm gì, chỉ trầm giọng hỏi: “Em hỏi kem ngọt, hay là em ngọt?”.
“Ưm…”, Quân Thanh Dư rụt rè nói: “Kem?”.
Phó Viễn Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, “Hơi ngấy”.
Quân Thanh Dư nghe vậy thì cười cong cong hai mắt, “Vậy nếu là em thì sao?”.
Phó Viễn Xuyên không vội trả lời mà dựa sát lại cá nhỏ, giơ tay ôm lấy eo cậu.
Quân Thanh Dư không hiểu gì mà nhìn anh, “Hửm?”.
Phó Viễn Xuyên mút nhẹ kem dính trên cổ cậu, nhìn dấu đỏ nho nhỏ, anh khẽ đáp: “Tôi thử lại một chút, vừa nãy chưa nếm ra vị gì hết”.
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan đến việc bệnh về tinh thần lực ở khu dân cư bùng phát thì xem chương 43 mở họp mà đi “sờ cá” nhé.