– Đúng là huynh không thích hợp.
Dương Khai cười lớn.
– Dương Khai, đa tạ ngươi.
Thu Ức Mộng chợt nói.
– Đa tạ cái gì?
Dương Khai nghiêng đầu nhìn qua nàng.
– Đừng giả ngốc. Ta và ngươi đều hiểu rõ, hôm đó ngươi tiếp nhận các thế lực đến đầu quân một cách hào phóng đến vậy, chính là để gây áp lực cho Bát đại gia, ép họ phải thoái vị.
Thu Ức Mộng nở một nụ cười nhìn xa trông rộng.
– Người khác đều nghĩ ngươi muốn mượn cơ hội này để thu gom lực lượng. Nhưng ta biết, mục đích của ngươi chính là cục diện hiện tại đây.
Dương Khai ngạc nhiên, cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
– Cũng có một phần nguyên nhân này.
– Ta vẫn luôn muốn kế thừa Thu gia, nay đã đạt được nguyện vọng, dĩ nhiên phải cảm tạ ngươi rồi.
Gương mặt Thu Ức Mộng đầy cảm động.
– Nói đi, ngươi muốn quà tạ lễ gì đây? Muốn ta cũng được.
Bọn Hoắc Tinh Thần rùng mình, nhìn Thu Ức Mộng vẻ cổ quái.
Mạnh Thiện Y ho dữ dội, mãi một lúc sau mới dịu lại, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc bảo:
– Thu Ức Mộng, muội giờ đã là gia chủ Thu gia, trước mặt bao nhiêu người mà nói vậy thì không ổn lắm đâu, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Thu gia.
– Mạnh huynh, thương thế vẫn chưa lành sao?
Dương Khai nhìn y, cảm kích vì y đã đổi chủ đề.
Mạnh Thiện Y cười như mếu:
– Cả đời này e là không lành nổi nữa.
Mạnh Thiện Y bị nhiễm quỷ khí, độc khí của Quỷ vương và Độc vương, tuy giữ được mạng sống, nhưng nửa năm qua vẫn phải nằm liệt giường, nếu hôm nay không có đại lễ này, y cũng chẳng chạy ra khỏi phòng làm gì.
Dương Khai nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi áp lại gần bảo:
– Há miệng ra đi!
– Hả?
Mạnh Thiện Y ngơ ngác.
Ngay sau đó, y liền cảm giác có thứ gì đó vừa được Dương Khai bắn vào trong miệng mình, y nuốt xuống một cách không tự chủ, một dòng nước ấm lan tỏa trong bụng, tạo nên khí lực cho y, đến cả sắc mặt tái nhợt cũng đã hồng hào hơn hẳn.
Một suy đoán chợt lướt ngang qua đầu Mạnh Thiện Y, y mừng rỡ chắp tay nói:
– Đa tạ Dương huynh.
Dương Khai mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì.
Đúng lúc này, Dương Ứng Hào đã phát biểu xong, dõng dạc nói:
– Đại lễ nhậm chức, bắt đầu!
Chiêng trống vang rền, nhạc khí trỗi lên, náo nhiệt vô cùng.
Dương Khai mỉm cười một cách quái lạ, quay đầu nhìn về bầu trời phương Bắc.
Giữa tiếng chiêng trống, chợt có mấy bóng người lao nhanh như cắt từ phía Bắc đến, cảm giác hoang mang bất an thình lình bao trùm cõi lòng tất cả mọi người.
– Quả nhiên đã đến rồi.
Thu Ức Mộng đứng dậy, kề vai cùng Dương Khai, chú mục vào phương xa.
– Chúng không thể không đến.
Dương Khai hừ lạnh.
Tiếng chiêng trống và nhạc khí vẫn tiếp tục, nhưng các cường nhân tinh nhuệ của Bát đại gia lại đang âm thầm ngưng tụ sức mạnh để tấn công chớp nhoáng, nét phấn chấn rục rịch hiện rõ trên mặt họ.
Tuy đã nhận ra sự dị thường từ bên này, nhưng những bóng người đến từ phía Bắc kia vẫn không chút sợ sệt mà tiếp tục lao đến như chớp.
Hai ngày qua, Dương Khai vẫn luôn ở trong Thần Căn Điện, nhưng thế cục này, hắn cũng đã sớm dự liệu được.
Đại lễ nhậm chức của Thất đại gia chẳng qua chỉ để ngụy trang mà thôi, nghi thức truyền vị gia chủ thật sự đã được Thất đại gia bí mật tổ chức vào tối qua rồi.
Nói cách khác, Thu Ức Mộng và những người kia đã là gia chủ Thất đại gia danh chính ngôn thuận.
Các hậu bối trẻ tuổi trở thành người đứng đầu Thất đại gia, tức là đã chính thức liên thủ với phủ Dương Khai. Nếu Thương Vân Tà Địa mà còn không chịu hành động, thì sau khi đại lễ hôm nay kết thúc, chúng chắc chắn sẽ bị Dương Khai cùng quân tinh nhuệ của toàn bộ Trung Đô tiến đánh.
Tiên hạ thủ vi cường. Ai mà chẳng biết đạo lý này.
Dù Dương Bách cũng biết rõ đây là cái bẫy, nhưng cũng không thể không lao vào.
Chẳng mấy chốc sau, nhân ảnh Lục Đại Tà Vương đã bước vào tầm mắt chúng nhân. Họ đứng riêng lẻ ở sáu góc, lơ lửng giữa khoảng không, khí tức bí hiểm, từng tràng cười khằng khặc thốt ra từ miệng Quỷ vương và Độc vương, khiến người ta nghe mà khó chịu, khí huyết quay cuồng.
– Luc Tà vương!
Đám người Dương Ứng Hào nhìn sáu người này với ánh mắt sáng quắc, ánh mắt đong đầy sự căm thù.
Trong đó, Diệp Cuồng Nhân và Khang Nhuệ thì lại sững sờ nhìn vào hai người đang bị Âm Minh Quỷ Vương xách trong tay.
Đó là hai người bị bắt đi cách đây nửa năm, Diệp Tân Nhu và Khang Trảm.
Giờ đây, bọn họ cả người thẫn thờ, y phục rách tả tơi, sắc mặt tiều tụy, chân nguyên toàn thân hình như đã cạn kiệt, luân lạc đến bước đường của người bình thường cả rồi.
Có thể nhìn ra được, hơn nửa năm qua, họ đã chịu không ít đòn tra tấn dã man khi nằm trong tay bọn Thương Vân Tà Địa.
Phát giác được ánh mắt của hai người này, Quỷ vương bật cười u ám:
– Thất đại gia cử hành đại lễ nhậm chức, là chuyện trọng đại toàn thiên hạ, Chủ thượng lệnh cho bọn ta đến chúc mừng, dâng chút ít lễ vật để tỏ lòng tôn kính, mong chư vị nhận cho!
Nói xong, y vươn tay quẳng Diệp Tân Nhu và Khang Trảm xuống.
Diệp Cuồng Nhân và Khang Nhuệ gầm lên giận dữ, đồng loạt lao đến để đỡ lấy Diệp Tân Nhu và Khang Trảm.
– Không được!
Dương Ứng Hào quát lên.
Quỷ vương ra tay bí hiểm, không có chuyện y tự dưng lại trả Diệp Tân Nhu và Khang Trảm về, chắc chắn thân thể hai người này đã bị giăng bẫy.
Nhưng khác với dự liệu của họ, sau khi Diệp Tân Nhu và Khang Trảm rơi vào vòng tay của Diệp Cuồng Nhân và Khang Trảm, không hề xảy ra chuyện gì khác lạ. Hai người này mặt đờ đẫn, ánh mắt vô thần, tuy có hơi thở, nhưng lại như cái xác không hồn.
Diệp Cuồng Nhân và Khang Nhuệ kiểm tra tình hình của họ rất kỹ càng, không phát hiện ra bất kỳ điều gì dị thường, nhưng vẫn không dám khinh suất, liền giao cho người trong gia tộc, trầm giọng căn dặn:
– Mang đi giam lại.
Sắp xếp xong, hai người này mới ngẩng đầu lên, nhìn đau đáu Lục Đại Tà Vương.
– Diệp lão gia chủ và Khang lão gia chủ quả nhiên là rất cảnh giác.
Quỷ vương cười quái dị không ngớt, vẻ mặt chế nhạo mỉa mai.
– Bớt xàm ngôn đi, hôm nay các ngươi dám xuất hiện, thì phải chết không có đất chôn!
Diệp Cuồng Nhân gầm lên.
Một bóng người thình lình xuất hiện trước mặt Lục Đại Tà Vương, cắt đứt lời Diệp Cuồng Nhân.
Khi đã nhìn rõ tướng mạo của y, không ít người biến sắc.
Tà chủ Dương Bách!