…
…
Lúc Cố Lan San tỉnh lại lần nữa, đã là bảy giờ tối, bên trong phòng bệnh không có mở đèn, quang cảnh có chút tối, cô mơ hồ nhúc nhích tay của mình, phát hiện trong tay mình có một thứ rất ấm áp, cô sờ soạng hai cái, mới loáng thoáng phân biệt ra đó là một bàn tay, trong đầu của cô mới tái hiện lại cảnh tượng trước lúc mình ngủ.
Cô lập tức xoay đầu, thấy cái tay khác của Thịnh Thế đặt trên trán nhắm mắt lại ngủ say ở bên cạnh, cô không có đánh thức anh, chỉ nhìn gương mặt của anh, mặc dù xung quanh rất tối, cô vẫn có thể loáng thoáng tưởng tượng ra hình dáng của anh mặt mày của anh ở trong đầu.
Sau đó bên tai của cô lại từ từ vang vọng lời anh đã nói.
“Sở Sở, chỉ cần em muốn, thì em sẽ không phải một mình.”
“Chỉ cần em nói một câu cần anh, anh sẽ xuất hiện, anh vẫn luôn ở gần bên em, sẽ không cách xa em.”
Khóe môi cô không tự chủ được cong lên.
Cô dứt khoát nghiêng đầu qua, nhìn anh chăm chú.
…
…
Thịnh Thế tỉnh lại vào lúc y tá đưa cơm đến.
Y tá chỉ đưa cho Thịnh Thế phần ăn của một người.
Vốn Cố Lan San không cảm thấy đói, nhưng sau khi nhìn Thịnh Thế bày hết đồ ăn ra, cô cũng cảm thấy có chút đói, sau đó cảm giác kia trong lúc Thịnh Thế cầm đũa lên, sau khi ăn hai đũa, thì càng ngày càng lớn, sau đó Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế ăn cơm, càng xem càng không vừa mắt, rồi sau đó, tiểu tính tình của Cố Lan San liền trổi dậy, bắt đầu không có chuyện gì lại bới móc.
Cố Lan San bới móc như thế này, đầu tiên là cô chịu đựng bụng đói, hắng giọng một cái, làm cho Thịnh Thế đang ăn cơm quay đầu nhìn về phía cô, sau đó cô không nói bất cứ điều gì chỉ chỉ ly nước trên cái bàn bên cạnh, Thịnh Thế lập tức buông đũa xuống lấy một ly nước cho cô, đưa tới trước mặt cô, vẫn đứng ở bên giường bệnh, chờ cô uống nước xong, nhận lại cái ly, lúc này mới xoay người đi trở về cái bàn bên cạnh ăn cơm.