“Uyển Nhi, tự do, chúng ta!” Tình Nhu nói năng lộn xộn, cũng ôm chặt lấy Uyển Nhi.
Hai người họ ôm nhau khóc rống.
“Ặc… Cứ để bọn họ vui vẻ một lúc đi, giờ chúng ta đi chọn ngọc giản trận pháp.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng, công tử.” Sơn Nữ mang theo ý cười, đáp lại một tiếng rồi đi theo Cố Thanh Sơn rời đi.
Đợi đến khi lựa chọn đủ ngọc giản trận pháp rồi, bọn họ lại đi chọn ngọc giản khác.
Nơi này là bảo tàng tư nhân của Vương Hồng Đao, gần như không có thứ gì bỏ đi hết. Điều đáng tiếc duy nhất là Vương Hồng Đao cất giữ quá ít kiếm quyết.
Cố Thanh Sơn vừa vui vẻ chọn vừa suy tư về vấn đề hồn lực không đủ dùng.
…
Sâu trong mật thất, hai tay Cố Thanh Sơn nâng một ngọc giản trận pháp, tính toán hồn lực cần phải tiêu hao. Hiện tại trình độ trận pháp của hắn đã đạt đến trình độ trung bình của thế giới này.
Một lát sau, hắn buông ngọc giản xuống, sắc mặt dần dần trở nên trầm trọng.
Học trận pháp cần tốn rất nhiều hồn lực, nếu muốn đạt tới cảnh giới cấp cao của thế giới này còn phải tiêu phí một số hồn lực cực lớn. Trong khi đó, trình độ bày trận của Tề Diễm ở thế giới này lại được xếp vào cấp cao. Mà muốn phá giải đĩa bát quái xuyên qua hai thế giới được Tề Diễm bố trí thì ít nhất phải có trình độ cao hơn Tề Diễm một bậc.
Như vậy, hắn cần càng nhiều hồn lực hơn nữa.
Cố Thanh Sơn nhìn điểm hồn lực của mình.
Khi nãy để cởi bỏ khóa Phược Linh cho hai cô gái, hắn lại tiêu mất 100 điểm hồn lực.
Còn còn lại 1003 điểm hồn lực.
Hơn một nghìn điểm hồn lực này nhiều nhất cũng chỉ đủ để hắn đạt đến tiêu chuẩn tương đương với Tề Diễm mà thôi.
Nói như vậy, căn bản không thể phá giải đĩa bát quái này.
Lùi một bước mà nói, cho dù không cởi bỏ trói buộc cho hai cô gái kia, thì hồn lực cũng vẫn không đủ.
Còn cách nào khác không nhỉ?
Cố Thanh Sơn bắt đầu trầm tư.
Đúng rồi, cởi bỏ trói buộc…
Nếu giúp Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy giải trừ cấm chế trên người, vậy là bọn họ có thể đồng thời ra tay rồi?
Tình Nhu, Uyển Nhi, Diệp Ánh Mi, Triệu Ngũ Chuy.
Hai tu sĩ Thiên Kiếp cảnh, hai tu sĩ Thái Hư cảnh, tổng cộng bốn người.
Bốn người đồng loạt ra tay, chống lại Vương Hồng Đao đang trọng thương, chắc cũng có chút hi vọng.
Diệp Ánh Mi nhất định rất hận Vương Hồng Đao, điều này có thể nhận thấy qua những biểu hiện của nàng ta, lại tổng hợp thêm tình báo ở nhiều phương diện khác mà phán đoán, nên thuyết phục nàng ta hẳn là không có vấn đề gì.
Còn Triệu Ngũ Chuy…
Trong số ba Đường chủ, tu vi của gã cao nhất.
Gã là tu sĩ Võ đạo Thái Hư cảnh, sức chiến đấu kinh người.
Nếu Triệu Ngũ Chuy thật sự không muốn liên thủ với Tề Diễm, vậy gã đã có thể ra tay ngay tại đó luôn rồi.
Nhưng gã lại không làm vậy.
Như vậy có thể thấy, lập trường của gã cũng rất rõ ràng.
Giải trừ cấm chế trên người hai vị tu sĩ Thái Hư cảnh quả thật có lợi!
Nghĩ vậy, Cố Thanh Sơn lập tức đi tới trước dãy ngọc giản cấm chế kia, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
“Công tử, người đang tìm ngọc giản gì vậy?” Tình Nhu hỏi. Nàng nắm tay Uyển Nhi đi đến gần hắn, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa lau hết.
Vẻ mặt cả hai bây giờ đã hoàn toàn khác lúc trước. Bọn họ dường như lại tràn ngập sức sống một lần nữa, khí chất cả người đều thay đổi.
Cố Thanh Sơn nói ra mục tiêu của mình cho họ nghe, Uyển Nhi liền nói: “Chúng tôi đến tìm thay công tử, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Hai người nói xong, lén nhìn hắn một cái sau đó bắt đầu tìm kiếm ngọc giản tương ứng.
Chỉ chốc lát sau, Tình Nhu đã tìm được một miếng trong đó, chính là ngọc giản cấm chế trên người Triệu Ngũ Chuy.
“Còn một cái nữa chưa tìm ra.” Sơn Nữ nói.
“Có lẽ là đặt trên giá khác, chúng ta phân công nhau tìm tiếp.” Tình Nhu nói.
Ba cô gái lập tức tách ra đi tìm miếng ngọc giản cấm chế kia.
Còn lại Cố Thanh Sơn, hắn nâng ngọc giản cấm chế vừa tìm được trong tay, cẩn thận quan sát.
Bên ngoài miếng ngọc giản này bị một tầng ký hiệu màu đen bao vây, tản mát ra làn sóng mỏng manh của trận pháp.
Cố Thanh Sơn quét qua vài lần đã nhìn ra trận pháp cấm chế đặc biệt quấn quanh ngọc giản.
Ngọc giản này bị phong ấn, không cho thần niệm của bất kỳ ai tiến vào. Một khi đưa thần niệm vào ngọc giản, nó sẽ bị hủy ngay lập tức.
Cố Thanh Sơn chưa từ bỏ ý định, nhìn qua giao diện thao tác Chiến Thần.
Trên giao diện có hai dòng chữ màu đỏ không ngừng hiện ra.
[Phệ Mệnh Hồi Sinh Cổ.] [Bí pháp bị cấm chế phong ấn, một khi có tu sĩ lấy thần niệm đọc bí pháp, ngọc giản sẽ lập tức vỡ nát.]Cố Thanh Sơn xem xong, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Ngọc giản này không thể học…
Khoan đã!
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, hỏi: “Hệ thống, ngươi nói tu sĩ không thể dùng thần niệm đọc nó, nhưng ngươi thì sao? Ngươi có thể đọc ngọc giản này không?”
Hệ thống đáp lại: [Bản hệ thống có thể nhận sự nhờ vả này, nhưng hệ thống phải thu phí thủ tục 50 hồn lực, phí dịch vụ 100 hồn lực, phí dinh dưỡng 50 hồn lực.]
“Vì sao còn có cả phí dinh dưỡng nữa?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
[Xuyên qua loại cấm chế nghiêm mật này để tìm kiếm bí pháp là một chuyện kinh tâm động phách, hệ thống cần hồn lực bổ sung dinh dưỡng nhằm tập trung tinh thần ứng phó với nhiệm vụ.]“… Được rồi.” Cố Thanh Sơn lầm bầm.
[Ngài có xác định trả 200 hồn lực để tìm kiếm bí pháp đó không?] Hệ thống hỏi.Cố Thanh Sơn do dự.