“Cao NM Hiền ở trong quân bị giết” Lô lão Tam phán chấn nói: “Không biết là ai giết?”
“Là ta giết” Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Lô lào Tam bị dọa cho nhảy dựng, xoay người lại, thấy là Tư Nam, cười khồ nói: “Ta nói ai có thể nhẹ nhàng mà đến noi này như vậy, thì ra là cô nương”.
Tư Nam đã cứu tính mạng huynh đệ bọn họ, cho nên cho dù Tư Nam thái độ lãnh đạm chút ít, Lô lão Tam cũng thân thiện hướng tới.
Tiêu Bố Y cười nói: “Có nữ kiếm thù đệ nhất thiên hạ ra tay, Cao Nhà Hiền chết có ý nghĩa”.
LÔ lão Tam chợt nói: “Thi ra là chủ ý của Tây Lương vương, Lý Đạo Huyền bị đâm. Cao Nhã Hiền chết, trách không được Lý Kiến Thành cùng Đậu Kiến Đức như lừa thièu dưới mông cùng muốn gặp mặt”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Bọn họ nếu không gặp. chứng minh chúng ta ám sát thành công. Bọn họ nếu gặp mặt. khẳng định đã nói lên, thù đoạn cùa chúng ta, đã bị hai người bọn họ khám phá, cho nên mới phải gấp rút gặp mặt, tiêu trừ ngăn cách, hai người này khó đối phó!” Nhìn thấy Tư Nam đang nhìn mình, Tiêu Bố Y cười nói, “Nhưng mà giết Cao Nhã Hiền, không thể nghi ngờ một lần nữa cho Đậu Kiến Đức một đòn cảnh cáo, Tư Nam, khồ cực rồi”.
TưNam lắc đầu nói: “Cao NM Hiền không phải ta giết”.
Tiêu Bố Y ngạc nhiên nói: “Cô nói cái gì?”
“Có thể nói là ta giết, cũng có thể nói không phải” Tư Nam tìm cái ghế ngồi xuống, cau mày nói.
Lô lão Tam khó hiểu hỏi. “Thứ cho ta ngu ngốc, không rõ ý tứ cùa cô nương”.
Tiêu Bố Y cũng nói: “Ta cũng ngu ngốc, kính xin Tư Nam nói rõ”.
Hắn trêu ghẹo nói, Tư Nam cũng không có cười, hồi lâu nói: “Tiêu Bố Y, ta dựa theo ý ngươi đi giết Cao Nhã Hiền, đào loạn vũng nước đục, khiến cho Đường quàn cùng quân Hà Bắc nghi kỵ lẫn nhau, lại lưu lại mấy chữ máu nợ máu trà bằng máu. cchính là muốn cho bọn họ liên tưởng đến trên người Khâu Hành Cung”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Ta thật có ý tứnày”.
“Bất quá ta lẫn vào trong quân Hà Bắc, noi đó đề phòng đích xác nghiêm ngặt, so với noi này cũng không thua gi” Tư Nam nói.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Nghĩ tới hoàng cung Dương Quảng, cô còn không phải tiến thối tự nhiên sao?”
“Khác chứ,” Tư Nam lắc đầu nói: “Khi đó ta có người tương trợ. lần này lại lẻ loi một mình. Cũng may bọn họ nhiều ít có chút coi thường, không nghĩ còn có người dám một mình tiến vào đại doanh bọn họ, lúc này đây bị ta nghe lén khẩu lệnh, lẻn được đến trước trướng Cao Nhã Hiền”.
Thấy Tiêu Bố Y nhíu mày, Tư Nam hỗi: “Làm sao vậý?”
Tiêu Bố Y thu liễm nụ cười. “Cô không phải người thích khoe khoang. Cô nói những cái này, chắc hẳn là có dụng ý gì đây?”
Tư Nam hai mắt có sự vui vẻ, “Tiêu Bố Y đúng là Tiêu Bố Y, chỉ có ngươi mới hiểu được tâm tư của ta” Hôm nay dám gọi thẳng tên họ của Tiêu Bố Y, ngoại trừ kẻ địch của Tiêu Bố Y, thì chi có TưNam. Tiêu Bố Y lơ đễnh, trầm tư nói: “Ta hiểu cô có thâm ý, nhung vẫn không hiểu là gì”.
Lô lão T am càng ù mê, không rõ hai người đang nói cái gì.
TưNam nói: “Ta giả mạo binh sĩ lẫn vào doanh trướng. Cao Nhã Hiền đang ở trước bàn trầm tư, đang muốn viết cái gì. Nghe ta tiến vào trướng, hắn ngẩng đầu phát giác khác thường, mới định quát lên, ta đã một kiếm giết hắn!”
Lô lão Tam khen :”CÔ nương võ công thần kỳ, Cao Nhã Hiền rõ ràng không phải là đối thủ”.
TưNam lắc đầu nói: “Lô lão Tam, ngươi nói sai rồi”.
Lô lão Tam có phần xấu hổ, không biết mình vỗ mông ngựa còn có vắn đề, kỳ quái hòi. “Nói vậy có gì sai?”
“Ta đâm ra một kiếm, hắn tứ chi cứng ngắc, giống như căn bản phản ứng của người bình thường không có tập võ vậy” TưNam nghiêm nghị nói: “Ta lúc ấy rất là kỳ quái, sau khi một kiếm xuyên thủng cổ họng cùa hắn, mới hiện… hắn đã trúng độc!”
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Cô muốn nói, cho dù cô không giết hắn, hắn cũng sẽ trúng độc bò mình? Cho nên cô mới vừa rồi nói, Cao Nhã Hiền có thể nói là cô giết, cũng có thể nói không phải?”
Tư Nam gật đầu, “Ta chính là ý tứ này”.
“Cô nói quân doanh Hà Bắc không dể lẫn vào, người nọ bộ dáng hạ độc lại như dễ dàng, cho nên cô cho rằng đây là quân doanh Hà Bắc có nội gian?” Tiêu Bố Y lại hòi, thấy TưNam gật đầu. Tiêu Bố Y cau mày nói: “Vậy nội gian là ai?”
“Ngươi không biết?” TưNamhòi.
Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng hai mắt lóe sáng, kinh ngạc nói: “Cô sẽ không cho rằng là ta trước cho Cao NM Hiền hạ độc, sau đó lại cho cô đi giết hắn chứ? Ta cho dù quan tâm cô, cũng không cần làm điều thừa nhưvậy?”
Tư Nam khi nghe được ba chữ quan tâm cô, cúi đầu xuống, thoáng qua ngẩng đầu lên nói: “Ngươi ở quân doanh Hà Bắc khẳng định có gian tế”.
Tiêu Bố Y cũng không có phù nhận, “Cái này… không có gì lạ, thật ra ta nghĩ… vô luận Lý Uyên hay Đậu Kiến Đức. cũng có thể ở bên phía ta an bài thám từ. Nhưng mà muốn xâm nhập vào bên trong đối thủ, đều không phải là chuyện đơn giản”.
“Ta hiểu rò người ngươi an bài là ngựời nào!” Tư Nam đột nhièn nói.
Tiêu Bồ Y nhướng mày. “Là ai?”
Tư Nam vươn tay rút kiếm, đã ờ trên mặt đất viết một cái tên, duỗi tay áo phất một cái, cái tên đã không còn. Nàng động tác cực nhanh, Lô lão Tam cũng không có thấy rõ, Tiêu Bố Y đôi mắt chợt lóe lên. “Cao NM Hiền ghi ờ trên giấy?”
TưNamcó ý tán thường, “Tiêu Bố Y, cái gì cũng đều không thể gạt được ngươi sao? Ta cũng không có phá hủy tờ giấy kia, nếu như người kia thật sự là gian tế. ta chỉ sợ ngươi sẽ có phiền toái”.
Tiêu Bố Y nở nụ cười, “Ta có thể nói rõ cho cô biết, là không phải!”
Hắn nói khẳng định như thế, TưNam kinh ngạc nói: “Vậy… Cao Nhà Hiền ghi trên giấy làm cái gì?”
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Người nọ không phải gian tế cùa ta, có lẽ là nội gian của người khác, trong quân Hà Bắc, chuyện lý thú càng ngày càng nhiều. Cô không có phá huỷ tờ giấy kia, Đậu Kiến Đức ngược lại cũng không thể làm gì được người nọ”.
“Vi sao?”
“Đạo lý hư hư thực thực mà thôi,” Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: “Người nọ nếu là gian tế, cô giết Cao NM Hiền, tại sao sẽ không phá huỷ tờ giấy kia? Cô lưu lại tờ giấy kia, để chứng minh Cao Nhã Hiền suy đoán có sai lẩm. Nhưng nhắm chừng ai cũng không thể tường được, thậm chí có hai nhóm người muốn giết Cao Nhã Hiền, cái này dù là Đậu Kiến Đức thòng minh tuyệt đinh, nhắm chừng cũng cân nhắc không thấu”.
Tư Nam cũng có chút hồ đồ. “Chẳng lẽ lại là Bùi Minh Thúy sao? Nàng giết Lý Đạo Huyền cũng còn có lý, nhưng mà nàng giết Cao Nhã Hiền là hoàn toàn không có đạo lý, ta biết nàng tuyệt đối sẽ không để ý tới núi sông của ngươi!”
