Không kể quầng sáng hay thuẫn bài trước mặt nó đều như tờ giấy, toàn bộ bị quét ngang không còn.
Bệnh Ma thất sắc đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Hắn là cao thủ trong tộc, từng luận bàn cùng với Cuồng Sa Vương.
Trong lục vương hải tộc, ai cũng có sở trường riêng. Thực lực Cuồng Sa Vương không phải lợi hại nhất nhưng có chiến lực công kích mạnh nhất. Một khi Sa Vương động thủ thì có thể dùng từ điên cuồng để hình dung. Bất quá người còn chưa thái quá giống như tiểu tử trước mắt. Chỉ một kích đã hoàn toàn phá vỡ bảy tám kiện cổ bảo phòng ngự phẩm chất không thấp của hắn. Chuyện như vậy, nói ra thì đám Hải tộc tuyệt không thể tin.
Tiếng xé gió truyền vào tai. Nơi ánh đao đi qua đều lưu lại những đạo bạch ngân. Ngay không gian cũng thiếu chút nữa bị đánh tan, có thể thấy được lực công kích mạnh đến thế nào.
Bất quá sợ hãi thì sợ hãi, Bệnh Ma đương nhiên không ngồi chờ chết. Hai tay vội kháp quyết, thân hình vừa động trên dưới mơ hồ, bảy tám gã Bệnh Ma dung mạo giống hệt xuất hiện tại chỗ. Mỗi tên tướng mạo sống động như chân thân, lập tức nhằm bốn phương tám hướng bay ra.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Bí pháp này có phần tương tự như Huyễn Ảnh Độn.
Phản ứng của hắn cũng mau lẹ vô cùng, ánh mắt nhíu lại thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Ngoài bài trừ ảo thuật, còn có hiệu quả tương tự khi đối phương thuấn di hoặc là ẩn nặc thuật. Quả nhiên vừa mới sử xuất lập tức có thu hoạch. Thân hình hắn chợt lóe đã biến mất tại chỗ.
Cách hơn trăm trượng, lão quái vật hiện hình ra với vẻ sợ hãi. Độn thuật này có điểm tương tự Huyễn Ảnh Độn nhưng xem ra sự huyền ảo còn kém xa. Nhưng không quản ra sao, hắn đã thành công đào thoát khỏi công kích nguy hiểm kia.
Có điều nguy cơ còn chưa kết thúc, Lâm Hiên đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ rất nhanh theo sát phía sau.
Lão quái vật kinh ngạc dị thường. Tiểu tử này sao có nhiều tuyệt học như vậy, đành phải một bên chửi ầm lên, một bên tiếp tục thi triển độn thuật huyền diệu bỏ chạy.
Sự tình tới bước này, hắn nào dám có ý đồ với hai nữ tử kia nữa. Dù sao Nguyên Khí Chi Kiếp tiếp theo là chuyện của ngàn năm sau. Hiện tại nếu chạy không nhanh thì chắc chắn sẽ ngã xuống.
Hắn lựa chọn không sai nhưng Lâm Hiên sao có thể buông tha. Vì thế liền thấy hai thân ảnh chớp lóe không ngừng, mất tung tích trong linh quang rồi hiện tại cách xa mấy trăm trượng, tiếp theo lại biến mất rồi xuất hiện, càng chạy càng xa.
Trải qua một phen giao thủ ngắn ngủi, Bệnh Ma đã sinh tâm khiếp sợ. Muốn thoát khỏi nhưng độn thuật của đối phương còn huyền diệu hơn một bậc.
Mỗi lần di động tuy có sinh ra ảo ảnh nhưng đều bị Thiên Phượng Thần Mục phá trừ. chỉ Có thể nói là Bệnh Ma thật xui xẻo.
Sau mấy chớp lóe, khoảng cách song phương không ngừng ngắn lại. Bệnh Ma vừa sợ vừa giận, vừa chạy vừa hổn hển mở miệng: “Tiểu bối, bản tôn hiện tại muốn rời khỏi nơi này, ngươi còn truy theo làm gì, không nên khinh người quá đáng “
“Khinh người quá đáng?” Lâm Hiên nở nụ cười lạnh lùng: “Lão gia hỏa, rõ ràng là chính ngươi không biết sống chết, hiện tại đã biết sợ rồi sao, ta khinh khi ngươi thì sao. Chỉ bằng mấy miếng pháp thuật mèo cào chó cắn của ngươi thì có thể làm gì?”
“Ngươi “
Bệnh Ma tức giận đến không nói nên lời, hắn chưa có khi nào bị người chế ngạo như thế. Hôm nay lại bị một tiểu bối trào phúng vũ nhục, quả thực là nhanh muốn chọc giận điên. Bất quá thực lực không bằng người, chỉ đành cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.
Hai người tiếp tục thi triển độn thuật, rất nhanh ra xa tận chân trời.
Chẳng qua khoảng cách song phương chỉ còn mấy trượng, khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo. Tay phải nâng lên rồi năm ngón tay hợp lại, thiên địa nguyên khí tụ lại, một đại thủ trong suốt như ngọc xuất hiện trong tầm mắt, hung hăng đánh ra một quyền.
Quyền chưa đến nhưng thanh thế đã vô cùng kinh người, Bệnh Ma không dám không phòng ngự. Tay áo phất một cái, cũng thao túng thiên địa nguyên khí, một tấm thuẫn bài có vẻ mỏng manh hiện trong tầm mắt.
Có điều khi đại thủ kích tới thì thuẫn bài chỉ mơ hồ một trận mà không bị đánh tan. Đù sao Lâm Hiên chỉ mượn dùng đan dược, khả năng thao túng thiên địa nguyên khí còn kém xa so với lão quái Động Huyền Kỳ chân chính.
Mặt ngoài nhìn thì một kích vô công, kỳ thật Lâm Hiên đã đạt được mình muốn. Động tác của lão quái vật đã bị trì trệ một thoáng.
Chậm một sát na, cự ly song phương chỉ còn vài thước. Yêu khí bàng bạc cuồn cuộn trên thân, Tay phải Lâm Hiên một trận mơ hồ, theo sau huyễn hóa thành một điểu trảo đen nhánh.
Lợi trảo sắc bén như dao nhẹ nhàng múa may, liền có tiếng xé gió xoẹt xoẹt truyền vào tai. Nương theo là vô số trảo ảnh mang khí thế không cách nào hình dung, liền dễ dàng xé rách tấm thuẫn bài thành bốn năm mảnh.
Khí thế trảo ảnh không mảy may yếu bớt, tiếp tục bắn tới khiến vẻ mặt Bệnh Ma khó coi đến cực điểm. Cơ hồ toàn bộ pháp bảo phòng ngự trên người đã bị hủy, tránh né lại không còn kịp.
Bất quá kinh nghiệm đấu pháp của lão quái vật này rất phong phú. Ngăn không được, tránh không thể thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất là lấy công thay thủ. Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương.
Bệnh Ma hít vào một hơi. Một thanh chủy thủ chớp lóe ô quang tựa hồ ẩn hàm kịch độc hiện trên tay, cổ tay khẽ động hung hăng đâm tới Lâm Hiên.
Tiếng xé gió bén nhọn truyền vào tai. Hơn mười đạo ô quang như độc xà khiến người khác kinh tâm nổ bắn ra. Không biết là vô tâm hay hữu ý mà công kích của song phương không đụng chung một chỗ, lần lượt bắn qua nhau.
Cự ly gần như vậy không có cách nào tránh né. Chỉ thấy linh quang nổ bắn ra, song phương đều bị trúng đòn.
“A!”
Tiếng kêu thảm vang lên, Bệnh Ma dù chưa ngã xuống nhưng toàn thân loang lổ vết máu. So với hắn thì tình cảnh Lâm Hiên tốt hơn nhiều.
Trường kỳ phục dụng tinh chế Kỳ Lân Quả cùng tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, thân thể Lâm Hiên đã sớm cứng cỏi đến độ khó có thể tin nổi. Bất quá chủy thủ này còn sắc bén hơn cây đoản phủ đen nhánh kia rất nhiều, trên người Lâm Hiên cũng bị cắt vài chỗ.
Một kích phân cao thấp. Bệnh Ma là người bị thương nặng nhưng trên mặt lại hiện vẻ hưng phấn quái dị. Thì ra vừa mới rồi hắn đã sử dụng một bảo vật âm độc tuyệt bực.
Huyết Ẩm!
Từ cái tên thì dường như được truyền tới từ Ma giới. Có kỳ độc mà chỉ sớt da cũng đủ mất mạng.
Kẻ cao tay còn có người cao tay hơn! Không hổ là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, Thực ra vừa rồi là hắn tương kế tựu kế bày ra một cái bẫy.
“Tiểu tử, trúng Huyết Ẩm chi độc của ta, ngươi có thể đi tìm chết.” Trên mặt Bệnh Ma lộ vẻ hưng phấn, chuyển bại thành thắng làm tâm tình người ta khoái trá. Hiện tại cũng đến lúc tính khuất nhục đối phương làm sao cho thống khoái.
Tuy nhiên sự thực lại khiến hắn đầy thất vọng. Giữa trán Lâm Hiên dù có hắc khí nhưng nụ cười trên mặt vẫn đầy vẻ tự tin: “Ra là chủy thủ vừa rồi có độc, bất quá Huyết Ẩm gì đó sao có thể tổn thương được ta”
“Cái gì?”
Bệnh Ma còn thất sắc thì Lâm Hiên sẽ không cho hắn thời gian nghĩ ngợi: “Lão gia hỏa, ngươi đã tính sai, hiện tại có thể hồn quy địa phủ. Để Lâm mỗ tiễn ngươi một đoạn đường?”
Lời còn chưa dứt thân hình phiêu hốt. Lần này song phương gần trong gang tấc.
Sau lưng Lâm Hiên sáng lên một vầng kim quang. Tiểu La Yêu Pháp Tướng hiện ra. Lần này pháp tướng không sử dụng pháp khí mà mười tám cánh tay nắm lại như gió táp mưa sa đánh tới.
Tiếng bành bành không ngừng truyền ra. Thương thay cho Bệnh Ma đường đường là Động Huyền Kỳ tu tiên giả uy chấn Đông Hải. Không ngờ hôm nay lại bị người biến thành bao cát thỏa sức đấm đá.
Rất nhanh mặt mũi Bệnh Ma sưng vù, theo sau thất khiếu máu chảy. Bị quyền đánh nát thân thể.
Linh quang chợt lóe, Nguyên Anh xuất hiện. Nhưng nó còn chưa kịp Thuấn Di thì đã bị một đại thủ kim sắc tóm lấy.
Theo sau Lâm Hiên mở miệng phun ra một đạo thanh hà, lưu chuyển một chút thì hóa thành bảy cây châm nhỏ.
Theo sau bảy cây châm chia ra bắn tới nhập vào các đại huyệt từ mi tâm, ngực, tiểu phúc… phong bế hoàn toàn hành động cùng pháp lực Nguyên Anh.
Ngoài việc còn có thể mở miệng thì Bệnh Ma đã không khác gì một phế nhân.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn sao?” Thanh âm bập bẹ của anh nhi truyền vào tai, khẩu khí vẫn còn tàn nhẫn nhưng đã lộ vẻ hoảng sợ.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi hại Lâm mỗ tiêu phí một viên Dược Linh, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng sao?”
Lâm Hiên bình thản lên tiếng nhưng khiến lão quái vật tê dại da đầu. Đối phương muốn hắn cầu sống không được, muốn chết không thể. Tu tiên giả cấp bậc này đã muốn thì sẽ có vô số phương pháp để làm vậy.
“Tiểu hữu. . .”
Hắn còn muốn xảo ngôn, bất quá Lâm Hiên đã phất tay bào một cái. Một đạo quang hà ngũ sắc bay ra, pháp lực bao gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ bao phủ lấy Nguyên anh. Ngũ Hành tương sanh tương khắc là cấm chế kiên cố nhất. Tạo thành một khối cầu cỡ hai tấc sáng lạn bảo quang nhốt Nguyên anh ở trong.
Lâm Hiên đem nó bỏ vào trong một cái hộp ngọc, sau đó lại lấy ra phù triện cấm chế dán ở mặt ngoài.
Hắn đương nhiên không khách khí thu lấy túi trữ vật của lão quái vật. Ngoài ra còn hai kiện Bảo vật.
Một là Huyết Ẩm có kịch độc. Hai là Hóa Huyết Ma Kiếm. Bảo vật này tuy đã bị hủy nhưng bên trong vẫn còn hồn phách của Hắc Thủy Mã Hoàng, hẳn là có chỗ hữu dụng.
Theo sau Lâm Hiên thân hình chợt lóe, rất mau trở về đến Linh thuyền.
“Sư tôn.” Thượng Quan tỷ muội đã trông chờ mòn mỏi, thấy Lâm Hiên trở về thì nhịn không được lao tới. Thượng Quan Linh thật muốn nhào vào ôm lấy hắn bộc lộ chân tình, bất quá còn nhiều tu sĩ bổn môn nên không dám.
“Ừm, không cần lo lắng, Vi sư không có việc gì. . .”
“Lâm tiền bối.”
Lại một tiếng gọi duyên dáng truyền vào tai. Thượng Quan Mộ Vũ thấy Lâm Hiên bình an vô sự thì vui sướng có thể nghĩ được. Trên mặt còn có vài phần kinh nghi: “Tiền bối, lão ma kia. . .”
“Yên tâm, đã bị ta diệt sát. . .”
“Diệt?” Thượng Quan Mộ Vũ mở to đôi mắt đẹp hết cỡ.
Động Huyền Kỳ tu tiên giả thực sự bị Lâm tiền bối sát diệt sao? Bất quá hắn về tới đây đã chứng minh điều này.
Hai tỷ muội nghe xong cũng ngây ngốc. Lâm Hiên vốn không muốn lãng phí thời. Về tới đây là để ba nàng an tâm mà thôi.
Ánh mắt hắn đảo qua, theo sau trầm ổn mở miệng:”Các ngươi tạm thời đợi ở chỗ này, sư tôn còn đi diệt đám Hải tộc.”
Vốn Lâm Hiên không tính xen vào chuyện này, bất quá Hải tộc ép hắn như vậy. Hiện đang trong cảnh giới Động Huyền Kỳ, hắn há có thể bỏ qua.
Dặn dò ba nàng vài câu, hắn liền hóa thành một đạo kinh hồng bay về chiến trường xa xa.
Với khoảng cách cùng thần thức, Lâm Hiên không lo lắng có kẻ dám chạy đến Linh thuyền gây khó dễ.
Lúc này đám tàn binh Nhân tộc đã bị dồn về một chỗ, đấu pháp đang nghiêng về một phía.
Hải tộc có mấy vạn hải thú Cuồng sa tương trợ, thực lực vượt xa nhân tộc. Cơ hồ mỗi tu tiên giả phải đối mặt với mấy con hải thú vây công.
Chiến cuộc thật sự hỗn loạn, Bệnh Ma đã đền tội dưới tay Lâm Hiên nhưng không có người nào biết rõ.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Địch nhân rất nhiều nhưng muốn xoay chiến cuộc cũng không phải quá khó.
Chỉ cần diệt trừ các tồn tại Ly Hợp Kỳ, Hải tộc sẽ như rắn mất đầu. Thân hình Lâm Hiên chợt lóe rồi tan biến.
Ngoài mấy chục dặm, liệt hỏa tận trời. Một mỹ phụ khoảng tam tuần có vài phần tư sắc đang bị ba con Sa Ngư vây công.
Nàng này tu vị không thấp, là Ly Hợp sơ kỳ nhưng phải đối mặt với Sa Ngư cùng cấp bậc. Hơn nữa sở tu thần thông hỏa thuộc tính hoàn toàn bị Cuồng Sa khắc chế.
Trên mặt mỹ phụ tràn đầy bối rối, muốn trốn nhưng lực bất tòng tâm. Chỉ đành đau khổ chống đỡ.
Chính lúc nàng đang vô kế khả thi thì chân trời phương xa xuất hiện một điểm sáng.
Là một đạo kinh hồng, vừa mới còn tại chân trời mà trong chớp mắt đã hiện ra nơi phụ cận.
Oanh! Linh áp đáng sợ ầm ầm như hải triều sóng dữ tuôn ra. Vẻ mặt nữ tử đại biến. Tu tiên giả Động Huyền Kỳ!
Sa tộc Bệnh Ma! Trên mặt chợt lộ vẻ tuyệt vọng, nữ tử hít vào một hơi, thầm tính tự bạo Nguyên anh, tuy không thể uy hiếp đến Bệnh Ma nhưng có thể lôi kéo được mấy con Sa Ngư kia đi theo.
Bất quá nàng còn chưa có phản ứng thì đã thấy thanh quang chợt lóe, ba con Sa Ngư đã bị chém thành mấy nửa.
“Hả. . .”
Nữ tử kinh ngạc rồi vui mừng ngẩng đầu, là cứu tinh thuộc Nhân tộc! Xuất hiện trước mặt nàng là một thiếu niên tầm hơn hai mươi, trên người phát ra linh áp vượt xa cảnh giới Ly Hợp.
“Vãn bối Mục Cơ tham kiến tiền bối, đại đức cứu mạng tiền bối, vãn bối suốt đời khó quên”
Tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ vui sướng trên mặt nữ tử không thể hình dung, chẳng qua trong lòng có điểm nghi hoặc.
Một tiền bối Động Huyền Kỳ tới Đại hoang hải vực hoang sơ này. Chẳng lẽ là sứ giả Thánh Thành?
Bộ dáng nữ tử càng trở nên cung kính. Bất quá Lâm Hiên không hề để ý, lạnh lùng bỏ lại một câu: ” Bệnh Ma đã chết ở trong tay ta.”
Sau đó không đợi nữ tử phản ứng đã hóa thành một đạo kinh hồng biến mất tại chỗ. Nhìn bóng dáng hắn, trung niên mỹ phụ thì thào lặp lại: “Bệnh Ma đã chết tại trong tay hắn.”
Lời chỉ có một câu nhưng thể hiện ý nghĩa quá rõ ràng. Lão quái vật Hải tộc đã chết, Nhân tộc lại xuất hiện tu tiên giả Động Huyền Kỳ, chiếc cuộc sẽ lập tức đảo chiều.
Như vậy còn phải chạy làm cái gì, phải mau thu hồi đám bộ hạ phản kích, đánh cho đám Hải tộc đáng giận tan thành khói bụi. Nghĩ vậy nữ tử liền nhằm nơi chung quanh bay đi.
Trường tranh đấu ác liệt nhất là một đại hán Hải tộc cùng lão giả Nhân tộc có bộ mặt âm trầm. Hai người đều là Ly Hợp trung kỳ.
Đại hán có đám Sa Ngư tương trợ nên lão giả đang rơi vào hạ phong. Chợt thấy vài đạo kiếm khí mang theo uy áp vô cùng đáng sợ lóe lên, bất luận hải thú hay Hải tộc đều biến thành thi thể lạnh như băng. Nguyên anh cũng không có đào thoát.
Lão giả vô cùng kinh ngạc, chẳng qua sau đó mừng như điên. Đang muốn khom mình hành lễ thì chỉ nghe một câu lạnh lùng: “Bệnh Ma đã chết.”
Lão giả còn chưa kịp nhìn rõ thì đối phương đã hóa thành một đạo kinh hồng bay đi nơi khác.
Sau thêm một khắc thì toàn bộ tồn tại Hải tộc Ly Hợp Kỳ đã bị diệt sát. Tình thế phát sinh biến hóa vi diệu. Tu sĩ nhân tộc đang tan tác dần tụ tập lại, sau đó bắt đầu phản kích.
Hải tộc đã như quần long vô thủ, đám còn lại cũng đã phát hiện sự tình không ổn, nhân tâm hoảng loạn, tình thế nghịch chuyển chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này Lâm Hiên cũng đã về tới Linh thuyền.
“Sư tôn!” Tam nữ đều lộ vẻ mừng rỡ.
“Chúng ta mau rời khỏi nơi này.” Lâm Hiên cũng không nhiều lời, phân phó ba nàng về khoang thuyền. Nguồn: http://thegioitruyen.com
“A!” Bất quá trước một khắc khi lên Linh thuyền thì Lâm Hiên nhướng mày, mi tâm lại ẩn hiện một đoàn hắc khí.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 588: Nhúng tay