Lý Trì Nguyệt mang giày, cúi thấp người quay đầu:
– Mời phu quân ngồi trước.
– Gọi lão công.
– Lão… lão công, mời ngồi trước.
Tần Tiêu có chút buồn cười ngồi xuống:
– Lão bà cũng ngồi xuống đi. Thật ra trong nhà cũng quen tùy tiện, không cần câu nệ thế đâu.
Lý Trì Nguyệt chân thành ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu, rót cho mỗi người một chén kim bôi, thấp giọng nói:
– Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên. Không nghĩ tới lão công cũng là một người tôn trọng vô vi, rất có tiềm chất tu đạo!
Tần Tiêu không khỏi sửng sốt:
– Đây thì có quan hệ gì với “vô vi” chứ? Ta chỉ là không thích câu nệ tiểu tiết, người một nhà ở cùng nhau không phải là nên thân mật gắn bó, không phân chia tôn ti hay sao?
– Thanh tĩnh vô vi, phản phác quy chân, đây chính là vô vi.
Lý Trì Nguyệt nhợt nhạt nở nụ cười, trông thật đẹp.
Tần Tiêu cảm thấy thật thú vị, liền cười nói:
– Nàng không phải định kéo ta theo, cùng tu đạo với nàng chứ? Nàng có từng thấy tướng quân nào làm đạo sĩ sao?
Lý Trì Nguyệt nở nụ cười:
– Lão công có duyên với đạo, tu đạo hay không cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, chỉ có trong lòng có đạo, thế là lúc nào cũng có đạo. Đạo khả đạo, phi thường đạo….
Lý Trì Nguyệt tự nhiên bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Tuy rằng giọng nói của nàng giống như thanh tuyền, ngữ điệu mềm nhẹ chậm rãi, giống như MC đài truyền hình, nhưng Tần Tiêu lại cảm thấy đầu mình ong ong, nhức đầu ảo não, nhưng lại không tiện ngắt lời nàng, như thế không chỉ vô cùng thiếu lý lẽ cùng thiếu tôn trọng, không lễ giáo, vì thế liền làm bộ như đang thật sự lắng nghe.
Cuối cùng, Lý Trì Nguyệt cũng nói xong, Tần Tiêu liên tục gật đầu:
– Nói thật hay, nói thật hay, nhưng mà có nên uống rượu giao bôi này trước đã không?
Trong lòng lại nói thêm: “Đáng tiếc ta lại không nghe lọt lấy một câu. Ta chính là một ma vương giết người trên chiến trường nha, nói cái gì cường giả, tử chi đồ, nhu nhược giả sinh chi đồ, bỏ ham muốn hưởng thụ vật chất, lấy trống rỗng yên lặng dưỡng thần, vậy ta còn sống nổi không?
Lý Trì Nguyệt cầm lấy chén rượu, cánh tay tinh tế trắng nõn giao cùng cánh tay Tần Tiêu, có vài phần ngượng ngùng, vài phần sợ hãi, uống cạn chén rượu.
Sau đó, không khí có chút xấu hổ.
Vốn thời gian đều bị Lý Trì Nguyệt cảm giảng đạo, giờ thì hay rồi, trong lòng Tần Tiêu thấy không tự nhiên. Lý Trì Nguyệt lại thầm nghĩ lấy kinh tư, cẩn thận giảng giải cho lão công “có duyên với đạo” này một phen.
Tâm tư của hai người đều không để ý tới chuyện “động phòng”.
Bất kể như thế nào đều là cố gắng ngồi xuống giường, ánh mắt Lý Trì Nguyệt liền nhìn về phía phất trần cùng chuỗi châu liên. Tần Tiêu buồn bực nghiêng người, chặn tầm mắt của nàng.
Lý Trì Nguyệt có chút ngượng ngùng cười, hai tay khẩn trương đặt trên đùi, kéo kéo lấy nhau.
Tần Tiêu nhìn Lý Trì Nguyệt ôn nhu ngượng cùng dưới ánh nến, thật sự có vài phần mê người. Hơn nữa hắn uống rượu, sắc dục cũng nổi lên, thân mình dịch chuyển, liền nương tới bên người nàng.
Hai tay Lý Trì Nguyệt kinh hoảng run lên, thân mình gầy yếu liền cứng ngắc. Tần Tiêu đưa tay qua, luồn lên vai nàng thấp giọng nói:
– Sợ ta lắm à?
Lý Trì Nguyệt cúi đầu, gật gật, lại nhanh chóng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
– Tiên Nhi tỷ tỷ nói, lão công là nam tử đa tình ôn nhu nhất trên đời này, rất hiểu chăm sóc người khác. Ta mặc dù khẩn trương, cũng không quá sợ hãi.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm buồn cười: Tiên Nhi thật đúng là bảo bối!
– Mệt không? Đi ngủ đi?
Tần Tiêu vỗ nhẹ vào vai Lý Trì Nguyệt.
Nàng cắn môi, gật gật đầu.
Tần Tiêu giúp nàng gỡ hoa điền trang sức trên đầu, bỏ vào đầu giường. Lý Trì Nguyệt cư nhiên khẩn trương nhắm mắt lại, lông mi thật dài rung rung, thật đúng là làm người ta thương tiếc.
Sau đó Lý Trì Nguyệt đi về phía giường, trải chăn ra, xếp gối đầu, tất cả chuẩn bị xong, nàng liền xoay người, chậm rãi cởi y phục.
Hôn bào phấn hồng tuột xuống, một bộ nội y tố sắc kín đáo hiện ra, sau đó nàng tự mình nhấc lên một góc chăn, chui vào trong, nằm xuống, cắn môi nhắm mắt lại.