Cố Gia Huy ngồi dậy và xoay lưng về phía cô ấy: “Còn nhớ hồi còn bé không?”
“Hồi bé em đi bộ cực kì ngốc nghếch, thường xuyên để chân trái mắc qua chân phải rồi ngã xuống mặt mũi bầm dập, gào khóc thật lớn. Anh cả luôn mặc kệ em và ném em cho người giúp viec, chí có anh và anh hai thấy rồi đến dỗ em. Hai người ngồi xổm trước mặt em để em lựa chọn. Anh hai cõng mệt rồi thỉ anh ba thay, anh ba mỏi thì anh hai thay..
“Anh ba, em nhớ chúng ta thuở bé quá, tuy bầu không khí nhà họ Cổ chúng ta không tốt nhưng tình cảm của ba anh em mình lại rất tốt. Trước đây em còn suy nghĩ đến chuyện làm con dâu nuôi từ bé của một trong hai người. Không ngờ bây giờ.” Cố Yên vừa nói vừa lau nước mắt.
Cố Gia Huy cũng chìm vào mạch ký ức, thuở nhỏ không lo không nghĩ gì nhiều, thoải mái là thế nhưng con người ta rồi cũng phải lớn lên, phải gánh rất nhiều thứ trên lưng “Dù là thuở nhỏ hay là bây giờ thì anh ba mãi mãi vẫn là anh ba của em, sẽ không bao giờ thay đổi. Lên đi, anh ba đưa em về nhà”
“Được.” Cố Yên lau nước mắt, bò lên lưng Cố Gia Huy để anh công mình về.
Cô ấy nằm trên lưng Cố Gia Huy rồi nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống. Hứa Minh Tâm vội vàng chạy tới bệnh viện, Bạch Thư Hân cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, đã thoát khỏi tình hình nguy hiểm, chờ tỉnh lại rồi sẽ không sao.
Người gây ra tai nạn có tiền sử gây án, mấy lần vượt đèn đỏ nhưng lần này lại vượt đèn đỏ khi đang say rượu và đụng đúng Bạch Thư Hân.
Trong tay cô ấy còn cầm một cặp gốm sứ tự tay làm, đó là quà cưới cô ấy tỉnh tặng cho Lệ Nghiêm. Cuối cùng gốm sứ vỡ nát, cô ấy ngã xuống đất và máu me đầy người. Hứa Minh Tâm chạy tới phòng bệnh thì Lệ Nghiêm đang ngồi bên giường, mẹ Bạch đứng bên cạnh than thở.
“Bác sĩ Lệ Nghiêm.”
“Thư Hàn, con nghe thấy không, Minh Tâm bạn con tới thăm con kia.”
“Thư Hàn không sao chứ?”
“Không còn nguy hiểm, chỉ cần chờ tinh lại và nghi ngơi cho lành vết thương là được. Cô chạy từ lễ đường tới u? Cố Yên… Bây giờ thế nào?”
“Lúc tôi đi thì Cố Yên cực kì đau khổ, khóc đau lòng lầm. Khách khứa đều về hết cả rồi, ông cụ cũng nổi giận”