Phong Thần chê cười một tiếng:
– Thiên tài cấp Chân Long, làm sao có thể chết ở Vương Giả Tù Lung.
Nói xong, hắn không hề để ý tới Khai Dương nữa, xoay người rời đi.
– Ta kháo! Phong Thần này có gì đặc biệt hơn người, ỷ vào chính mình bối cảnh mạnh, thiên phú cao, căn bản không để chúng ta vào trong mắt, nếu như ngươi có xuất thân như ta, còn không phải là phải khúm núm sao! Con bà nó, chờ coi đi, bảy mươi ngày các ngươi còn có thể nói là Lâm Minh sáng tạo kỳ tích, đợi đến một trăm ngày, một trăm hai mươi ngày xem các ngươi còn nói được không, thiên tài cấp Chân Long, ta nhổ vào!
Khai Dương gắt một cái, hắn đối với Lâm Minh là ghen tị trắng trợn.
– Hắc hắc, thật mong đợi lúc các ngươi biết được Lâm Minh chết ở Vương Giả Tù Lung, sẽ là vẻ mặt gì a, thiên tài cấp đế đứng đầu, chết ở Tu Luyện địa, ha ha! Quá châm chọc, rất có thú vị!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Khai Dương nổi lên một cái độ cong, trong lòng cực kỳ sướng khoái, hắn ước gì thời gian đến một trăm ngày nhanh một chút, xem xem có còn võ giả kêu gào vì Lâm Minh hay không.
Bảy mươi lăm ngày…
Tám mươi ngày…
Tám mươi lăm ngày…
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, đến lúc tám mươi ngày, cũng đã có người hoài nghi Lâm Minh là chết ở Vương Giả Tù Lung, tuy nhiên loại hoài nghi này còn chưa chiếm chủ yếu, dù sao cũng là thiên tài cấp đế đứng đầu, chết ở Vương Giả Tù Lung chẳng phải là dối gạt thiên hạ to lớn hay sao?
Song lời đồn đại vẫn là chậm rãi lan tràn, đến lúc tám mươi lăm ngày, đã càng ngày có càng nhiều người tin tưởng, Lâm Minh hơn phân nửa là đã chết!
– Quả thực là nói đùa, khắc vào bia đá vương giả, chính là nhân vật Phong Hào Tu La, chết ỠVương Giả Tù Lung, cái này nói ra ai tin!
Ở bên trong tầng ba một tòa tửu lâu, có chút võ giả đang nghị luận về Lâm Minh, những ngày qua, Lâm Minh đã thành đề tài câu chuyện của tất cả võ giả, cơ hồ mỗi cái tửu lâu đều đang nghị luận.
– Có nên tin sự thật như thế hay không, đại khái Lâm Minh là quá mức tự tin, không có ước lượng tốt cực hạn mà thân thể của mình có thể thừa nhận, quá ngu xuẩn.
– Lâm Minh hơn phân nửa là đã chết, nếu không tám mươi lăm ngày, đã sắp ba tháng, so sánh với Bát Vẫn Chiến Đế nhiều hơn gần một tháng, quá khoa trương, điều này sao có thể.
– Ha ha! Chết cười ta, quá khôi hài!
Một võ giả Cự Ma tộc cười vỗ bàn:
– Xem một chút những ngày qua, mấy người của tầng ba kia thật lớn lối, bọn họ còn tưởng rằng Nhân tộc sẽ hãnh diện, kết quả thì sao, không ngờ Lâm Minh chết ở Vương Giả Tù Lung, thấy người ngớ ngẩn, chưa từng thấy ngớ ngẩn như vậy a!
– Tới bây giờ, có Truyền Tống phù cũng chết, tên này ngoài dự đoán nhiều lắm, lại còn Phong Hào Tu La, đừng làm ta buồn cười chứ, một ngàn năm nay, là chuyện hài buồn cười nhất!
Cự Ma tộc cùng nhân loại là tử địch, Lâm Minh như mặt trời ban trưa, những võ giả Cự Ma tộc này dĩ nhiên cổ họng cũng không dám thốt một tiếng, hiện tại Lâm Minh đã chết, bọn họ đã không còn cố kị chỗ nào, ghen tị với chất chứa lúc trước cũng đã bạo phát ra toàn bộ.
Thiên tài nhân loại, lại là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, đã chết thì tất cả đều vui vẻ.
Mặc Cổ cũng ở trong tửu lâu này, nghe đến mấy người này nghị luận, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Không lòng dạ nào uống rượu nữa, liền đứng lên rời đi.
– Ai, đây không phải là người nào đó sao? Tên gọi là gì nhỉ?
Võ giả Cự Ma tộc nói chuyện lúc trước thấy được Mặc Cổ, ở tầng ba, thực lực của Mặc Cổ là tầng dưới chót, rất nhiều người không biết tên của hắn.
– Hắn hình như gọi là Mặc Cổ.
Một người Ải Ma tộc bên cạnh nhắc nhở.
– Nga, Mặc Cổ, nhớ rồi. Ha ha, Mặc Cổ, tới đây uống hai chung a, nói cho ta he một chút về sự tích rực rỡ của Lâm Minh – thiên tài cao nhất Nhân tộc các ngươi.
Võ giả Cự Ma tùy ý cười, vài ngày trước bị người nhân loại này đặt ở trên đầu, trong lòng hắn đã kìm nén một cơn tức rồi.
Mặc Cổ đè lại lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói:
– Tám mươi lăm ngày mà thôi, ngươi xác định Lâm Minh không gắng sức được sao? Ngươi không hiểu được cảnh giới, không có nghĩa là nó không tồn tại!
– Ta không hiểu được cảnh giới? Ha ha! Lời này của ngươi làm cho ta nhớ lại khi còn bé, có một đứa trẻ luôn là không đánh được ta, mỗi lần bị ta đánh cho răng rơi đầy đất, hắn cũng sẽ nói một câu, chờ đến khi ta về nhà tìm cha ta, mời hắn đánh ngươi, cười chết người a!
Võ giả Cự Ma tộc vỗ bàn, không chút lưu tình nói móc Mặc Cổ.
Sắc mặt Mặc Cổ càng thêm khó coi, tranh cãi nữa cũng không còn ý tứ, trên thực tế ngay cả trong lòng hắn cũng không chắc chắn, Lâm Minh đến cũng phải thật sự đã chết rồi hay không?
– Lâm Minh a Lâm Minh, kính nhờ ngươi mau chạy ra đây. Nếu như loại nhân vật như ngươi, tương lai đã nhất định là tầng lớp đứng đầu đại lục, làm sao có thể chết ở Vương Giả Tù Lung?
Mặc Cổ thở dài một hơi, đây là số mệnh của nhân loại chưa đủ sao? Nhất định không cách nào sinh ra tuyệt thế cường giả bậc này?
…
Vương Giả Tù Lung, cả vùng đất tuyệt trăng, phảng phất giống như bao phủ một mảnh mây đen, vô biên vô hạn.
Mây đen này cực kỳ đặc dính, đặc dính đến mức có thể dùng đao để cắt, màu sắc đen nhánh, giống như là bị mực nhuộm đen.
Mây đen lẳng lặng quay cuồng, thời khắc nào đó, đột nhiên nghe được nhất thanh muộn hưởng, mây đen bị vén lên một mảnh nhỏ, tựa hồ có một sợi kim quang chợt lóe rồi biến mất.
Ngay sau đó, lại yên lặng, mây đen vẫn là mây đen.
Qua thời gian một nén nhang, đạo kim quang kia thoáng hiện lần nữa, so sánh với lần trước thì dừng lại thời gian lâu hơn, rồi sau đó biến mất lần nữa.
Thời gian biến mất lần này vô cùng dài, phảng phất giống như kim quang kia đang ngưng tụ lực lượng, ước chừng sau nửa canh giờ, chỉ nghe một âm thanh như rồng ngâm, một đạo kim sắc quang trụ cỡ thùng nước như thần minh chi kiếm, hoàn toàn phá khai mây đen kia, đâm thẳng về phía chân trời!
Trong nháy mắt mây đen phá vỡ, một bóng người vọt ra từ trong động mây bị cột sáng giải khai.
Một tiếng ầm vang té ở trên mặt đất.
– Cuối cùng cũng đi ra!
Lâm Minh ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, ngón tay ngay cả khí lực động đậy cũng không có, hắn ở trong Hỗn Độn lao ngục, mệt nhọc gần một tháng!
Điều này thật sự là kinh nghiệm không muốn nhìn lại!
Hỗn Độn lao ngục vô cùng đặc dính, cho dù Lâm Minh dùng hết toàn lực đi tới, tốc độ cũng như rùa bò.
Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể sử dụng công kích để phá vỡ Hỗn Độn lao ngục, thừa dịp lúc Hỗn Độn bị xé mở, đi vài bước đi ra ngoài.
Làm như vậy tốc độ là nhanh, nhưng chân nguyên tiêu hao cũng như nước chảy.
Phải biết rằng, cho dù Lâm Minh dùng được tuyệt chiêu Quán Hồng, cũng chỉ có thể mở ra lối đi vài chục trượng mà thôi.
Mà Hỗn Độn lao ngục có bao nhiêu?
Lâm Minh căn bản không biết!