Sau khi Sở Vân xem xong, trong lòng cũng thấy chấn động.
Cuối bảng cáo thị là phù chiếu Vương giả của Lục Kình Vương. Giống như con dấu đại văn hào, tản mát ra khí tức thâm trầm như vực sâu, vững vàng như núi cao, nói cho thế nhân biết, bảng cáo thị tuyệt đối không phải là giả.
– Thất Vương là chiến lực đỉnh phong trong Tinh Châu, uy hiếp một phương, xưng hùng thiên hạ. Lục Kình Vương không động thì thôi, bỗng nhiên gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Hiện nay bảng cáo thị này, đã truyền khắp Tinh Châu, khiến thiên hạ chấn động, nổi lên sóng to gió lớn. Chúng ta cũng trở tay không kịp. Thật không ngờ Lục Kình Vương và Thiết Gia có liên quan sâu xa như vậy. Đảo chủ đang triệu tập mọi
người thương nghị ở Nghị sự đường, xem nên làm thế nào để đối phó với việc này.
Điều này nghiêm trọng như vậy không thể không đến thông báo với Thiếu chủ.
Lúc này Nhan Khuyết mới lộ rõ ý định.
– Đi nhanh.
Sở Vân cũng biết điều này có ảnh hưởng trọng đại.
Lúc này hắn đi cùng Nhan Khuyết, tiến về hướng Nghị sự đường.
Trên đường, bỗng nhiên trong lòng hắn hơi chấn động, nhớ tới ký ức trong kiếp trước.
– Khó trách được kiếp trước, Thiết Ngao có thể có địa vị ngang bằng với Trữ Thiên Vương.
Ban đầu ta còn tưởng Giang Hán quốc dùng sức mạnh âm thầm trợ giúp Thiết Ngao. Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, Trữ Thiên Vương đã là cường giả Vương cấp, ngạo nghễ nhìn Tinh Châu, Thiết Ngao làm sao có thể là đối thủ? Hóa ra Lục Kình Vương ở phía sau là chỗ dựa cho hắn. Về phần thế lực ẩn núp đằng sau Giang Hán quốc, còn là lực lượng trung gian, cân bằng hai bên Thiết Ngao và Trữ Thiên Vương.
– Báo cáo Thiếu đảo chủ, Thụy Lão Nhân có chuyện quan trọng cầu kiến.
Đang nghĩ ngợi về chuyện vừa xảy ra, bỗng nhiên một thị vệ từ phía sau đi tới báo cáo.
Sở Vân nhìn lại, chính là người gác cửa Thiếu chủ phủ nhà mình.
– Thụy Lão Nhân?
Sở Vân giương mày lên, có chút kinh ngạc. Hắn ở kiếp này giành được thành tích càng ngày càng cao. Ấn tượng của hắn đối với Thụy Lão Nhân cũng càng ngày càng sâu sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Vị này trên Đằng bảng Kỳ Nhân, là người sống ẩn dật, nội chiến của Chư Tinh Quần Đảo cũng không có liên lụy đến hắn. Hắn chân chính là một ẩn sĩ.
Thật không ngờ, lúc này hắn đột nhiên đến thăm.
Sẽ có chuyện gì?
Trong phút chốc, linh quang trong cơ thể Sở Vân chấn động. Hắn mở Thiên Nhãn ra, có được thiên phú Toán sư, có một loại trực giác đặc biệt đối với cơ duyên của mình.
Đột nhiên, Sở Vân cảm thấy khó hiểu, Thụy Lão Nhân đến thăm hẳn có quan hệ tới mối nguy hiểm do Lục Kình Vương tạo ra lần này.
– Nhan Khuyết, các ngươi thương nghị trước. Ta đi gặp Thụy Lão Nhân đã.
– Dạ, Thiếu chủ.
Nhan Khuyết cáo lui, tiếp tục vội vàng tiến về hướng Nghị sự đường.
Lần trước, khi hắn nhìn thấy Thụy Lão Nhân, người vẫn còn ở trên núi Thiên Sơn trong hội nghị nghị hòa thế lực hải đảo với Phương gia. Lúc ấy, Thụy Lão Nhân đã lưu lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng Sở Vân, nhất là bộ dạng khi ngủ của hắn.
Mà hiện nay, khi gặp lại Thụy Lão Nhân, Sở Vân liền giật mình kinh hãi.
Thụy Lão Nhân tiều tụy không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, giống như người sắp chết.
Chính xác chứ không phải “giống như”, mà là xác định. Thương thế của Thụy Lão Nhân rất nặng, thật sự là một chân đã bước vào quỷ môn quan, lúc này đang giãy dụa sát biên giới sinh tử.
Sở Vân vội thu xếp cho Thụy Lão Nhân.
Thụy Lão Nhân suy yếu nằm ở sau ghế sau hoa viên, chua xót nhìn Sở Vân cười:
– Lần này lão hủ tới gặp Sở thiếu Hầu gia để cầu cứu.