Phần lớn người còn tưởng rằng mình đã nghe lầm rồi, Điện chủ của Trấn Đinh Điện là Trương Tín Thủy khiếp sợ mà chắp tay nói:
– Ý Cung chủ muốn nói là chúng ta phải phát động tiến công trước Nhật Hành cung sao? Muốn đánh Nhật Hành cung, phải không?
Đào Thanh Ly liếc hắn một cái, rồi lại lướt tầm mắt qua mọi người.
– Bổn cung nói lại một lần, Thủy Hành Cung chúng ta không thể ngồi chờ chết, cho nên Bổn cung quyết định đánh đòn phủ đầu, tập hợp mười ba vạn nhân mã từ trong Thủy Hành Cung chúng ta đi tiên phong, phát động tiến công vào Nhật Hành cung!
Điện chủ của Trấn Mậu điện là Đậu Lưu Phương kêu thất thanh:
– Cung chủ, tuyệt đối không được, Nhật Hành cung đều là một lũ hổ lang, chúng ta lại chưa bao giờ chinh chiến qua, căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Huống chi Thủy Hành Cung chúng ta không có tử liên tu sĩ trấn giữ, làm sao có thể chiến đấu cùng Nhật Hành cung được chứ!
– Đúng vậy đúng vậy!
Những người đang mang hơi chút sợ hãi cũng đều hùa theo.
– Ai nói Thủy Hành Cung chúng ta không có tử liên tu sĩ trấn giữ?
Đào Thanh Ly hống lên một âm, đột nhiên triệu ra cây pháp trượng đầu rồng màu vàng kim mà Đào bà bà đã để lại, dựng thẳng thì thấy hiện lên bảo quang màu tím, chiếc đầu rồng ngự phía trên không ngờ lại to gấp mấy lần, bay ngoằn nghoèo lên đến nửa trượng, há mồm một cách dữ tợn ở đằng kia, trông rất sống động, uy vũ kinh hồn.
– Chẳng lẽ món tứ phẩm pháp bảo này của bổn cung lại không ngăn được một tên tử liên tu sĩ? Nhớ năm xưa, đã từng có tử liên tu sĩ thiệt mạng dưới món pháp trượng đầu rồng này, chẳng lẽ Bổn cung cũng không giết được tử liên tu sĩ sao?
Tam đại Hành tẩu, Lục Đại chấp sự, Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, lập tức liền chắp tay ủng hộ, nói:
– Chúng ti chức nguyện ý đi theo cung chủ!
Mọi người khiếp sợ, mấy vị này đều điên hết cả rồi sao?
Pháp trượng đầu rồng biến về hình dạng cũ, Đào Thanh Ly hướng về phía mọi người lần nữa, lên giọng mà nói:
– Nếu như chư vị nguyện ý chờ chết, Bổn cung cũng không cố ép, Bổn cung hãy còn có đường lui, cùng lắm thì đi Thiên Ngoại Thiên để phụng dưỡng Thánh Tôn, nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi có đường lui sao? Cho dù các ngươi đầu hàng, Nhật Hành cung có thể hao phí tài nguyên tu luyện để nuôi các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi vẫn cho rằng các ngươi có thể giữ lại địa vị của mình à? Trong lòng các ngươi đều rõ ràng, đối với Nhật Hành cung mà nói thì các ngươi không dùng được, ngược lại là sẽ thèm khát địa vị cùng những của cải được tích góp qua nhiều năm ở trong tay các ngươi, bọn họ ắt sẽ giết sạch các ngươi, cướp sạch của cải được tích góp nhiều năm trên người bọn ngươi, giết người của các ngươi, đoạt đồ đạc của các ngươi, ngủ với nữ nhân của các ngươi. Cho dù có thể may mắn mà sống sót, thì phần vinh hoa phú quý kia cũng không thuộc về các ngươi, các ngươi sẽ sống cuộc sống không bằng heo chó, chẳng lẽ các ngươi thật sự nguyện ý như thế rồi ngồi chờ chết, trơ mắt xem đến hết thảy những chuyện này phát sinh sao?
Lời nói ‘Ngủ với nữ nhân của các ngươi’ được thốt ra từ trong miệng nàng không khỏi khiến người ta cảm thấy hơi quái đản một chút.
Từ vẻ mặt ủ rũ của mọi người cho thấy, đây là sự thật, là sự thật sắp phải đối mặt. Bọn họ đã an nhàn trong nhiều năm ở Thủy Hành Cung, sợ rằng đến khi trốn ra ngoài được, muốn nương nhờ ở đâu đó thì cũng không có bất luận nơi nào hay người nào sẽ nguyện ý chứa chấp, khi trong tay đã có vinh hoa phú quý thì có mấy người có thể cam lòng mà thả ra được chứ?
– Cung chủ, ngài nói là sự thật, nhưng còn có một sự thật khác nữa, đó là chúng ta thực sự không phải là đối thủ của Nhật Hành cung đâu!
Điện chủ của Trấn Quý điện là Thân Hoài Tín thở dài.
—————