Đa Đoạt cười nói: “Đúng thế, người Phù Tang nghĩa khí như vậy, chúng ta không nên đâm một dao… sau lưng chúng…”.
Lúc này Đức Xuyên Nhất Nam cũng đã nhận được tin tức từ Tây Dương, một trăm năm mươi vạn người Tây Dương chuẩn bị đầy đủ vũ trang đang trên đường đến Phù Tang. Mặc dù Bốn Thổ vẫn còn quân đội hai trăm người nhưng đều đang chuẩn bị chiếm cứ Trung Nguyên, một khi khai chiến với Tây Dương, dù đánh thắng thì sức mạnh của Phù Tang cũng sẽ suy yếu, muốn mưu đồ đánh Trung Nguyên e là không có hy vọng.
“Tướng quân, người Tây Dương điên rồi sao? Tại sao cứ phải đánh Phù Tang chúng ta chứ? Chẳng phải đã đàm phán cùng chung tay tấn công Trung Nguyên sao?”
Đức Xuyên Nhất Nam nói: “Đám người Tây Dương này không xem chúng ta ra gì, mặc dù mục tiêu của chúng là Hoa Hạ, nhưng lại muốn lấy chúng ta ra làm tấm đệm, nếu xem thường Phù Tang ta như thế thì đúng là bắt nạt người quá đáng”.
“Tướng quân, chúng ta nên làm sao? Nếu đánh thật thì e là không chống đỡ được, cùng lúc khai chiến với các nước mạnh nhất ở phương Đông và Tây”.
“Người Tây Dương, người Hoa Hạ cùng lúc khai chiến, chúng ta chắc chắn sẽ thua, bây giờ chỉ có thể đánh cược, dù cúi đầu trước Hoa Hạ thì Phù Tang cũng không thể làm nô lệ cho người Tây Dương”.
Không lâu sau, một bức thư được gửi đến tay tướng quân Ba Đốn, là thư cầu hòa của Phù Tang, trong thư bày tỏ Phù Tang sẵn lòng trả lại tù binh, đồng thời phối hợp với sáu nước tấn công Trung Nguyên, nhưng người Phù Tang tuyệt đối không làm nô lệ.
“Tướng quân Ba Đốn, đám người Phù Tang này đê tiện không biết xấu hổ, giết chết gần năm vạn binh sĩ của chúng ta rồi bây giờ biết đại quân của chúng ta đến mới xin cầu hòa, dân tộc hạ đẳng này không có tư cách đàm phán với chúng ta”.
“Công tước Tây Liêm, liên quân sáu nước của Đại Bất Liệt Điên ta thương vong nhiều như thế, lẽ nào không phải là trách nhiệm của ngươi sao? Ngươi và Phù Tang từng đánh nhau hẳn nên biết chúng không dễ bị đánh bại như chúng ta nghĩ, mục đích của Nữ vương là sự giàu có của Hoa Hạ, ta sợ đại quân sẽ bị mắc kẹt ở đó”.