“Cửu Phong, nghe tôi nói…”
Lỗ tai Cửu Phong dựng đứng, có người trực tiếp truyền lời vào trong đầu nó: “Vừa rồi nhóc làm rất tốt, bây giờ thì làm như vầy…”
“Kiệt! Giao cho ta!” Cửu Phong vỗ bộ ngực nhỏ, hai mắt sáng quắc.
Chú Vu chậm rãi đi ngang qua, kéo dài giọng: “Thì ra là Đại Tư Tế Lưu Diễm.”
Lưu Diễm không dám làm bộ làm tịch với Chú Vu, hành lễ với ông một cách gượng gạo.
Chú Vu: “Ta còn tưởng rằng mi đã chết rồi chứ. Vị Hỏa Thần kia của bọn mi bắt bọn mi hiến tế bao nhiêu chiến sĩ cấp cao mới chịu giúp mi khôi phục năng lực thần huyết? Hửm?”
Nghe Chú Vu nói toạc ra chuyện tuyệt mật của Hỏa Thành, Lưu Diễm lập tức có loại xúc động muốn đốt chết Chú Vu, tiếc là ông ta không dám.
Nhưng sao Lưu Diễm có thể nhịn được cơn tức này, lập tức trả lời: “Năng lượng sinh mệnh thật đậm, đứa trẻ này chính là đứa con Sinh Mệnh đi? Hôm nay Cửu Nguyên tổ chức tiệc mời nhiều người tới như vậy có phải là muốn bàn chuyện phân chia đứa con Sinh Mệnh không?”
Bao nhiêu người sau khi nghe rõ bốn chữ đứa con Sinh Mệnh đều hít ngược một hơi lạnh, lại có bao nhiêu kẻ chấn động, ánh mắt của người trong sảnh hầu như đều tập trung trên người đứa trẻ kia.
Chú Vu lập tức đanh mặt, không thèm nể tình mà mắng chửi: “Phân chia cái rắm! Hỏa Thành bọn mi cái gì cũng muốn, đã muốn làm chủ đại lục, lại còn muốn đứa con Sinh Mệnh, thậm chí lại bán đứng liên minh mà ngấm ngầm hợp tác với tộc Luyện Cốt, còn cung cấp cho chúng đủ loại chi viện! Bọn mi làm những chuyện không biết xấu hổ đó thì sẽ bị chúng thần trừng phạt, vậy sao không dứt khoát đào một cái hố rồi thiêu chết mình trong đó luôn đi, mắc công tới đây để mất mặt rồi tạo tai họa cho dân chúng, có tin bây giờ ta nguyền rủa bọn mi bị phân nghẹn chết không?!”
Lời nguyền này quá ác độc, Lưu Diễm yên lặng lui về sau một bước.
“Nha!” Vu Quả vừa thấy chỗ dựa lớn của mình đã tới, bắt đầu chỉ tay năm ngón.
Tiểu Hắc chớp chớp mắt. Nó có thể ôm Vu Quả đi chơi khắp nơi, còn có thể làm Vu Quả không chút kháng nghị, đương nhiên là do nó có chút tài năng, tỷ như ý nghĩ mà Vu Quả muốn truyền đạt, nó có thể ‘nghe hiểu’ một nửa.
Kỳ thật Cửu Phong ít nhiều gì cũng có thể nghe hiểu một chút, nhưng nó rất có hứng thú đối với cái thân thể nho nhỏ của Vu Quả, vừa nhìn liền muốn nhào lên người em trai.
Vu Quả giơ cái chân nhỏ đạp đạp nó vài cái. Chim béo! Dám kêu ta là em trai, cả nhà mi mới là em trai! Hừ hừ, ta không cần đám chim đầy lông bọn mi làm em trai, em trai ta chỉ có một!
“Em trai!” Cửu Phong không sợ đau, kiên quyết muốn ôm lấy Vu Quả.
“Nha!” Đừng có quấy phá, đứng qua một bên!
Cửu Phong đau lòng, Vu Quả thà chơi với cái tên đen thùi lùi kia chứ không muốn chơi với nó.
Tiểu Hắc vuốt vuốt lông Cửu Phong, dùng hai tay bế Vu Quả lên.
Vu Quả hướng mặt ra ngoài, ‘chim chích bông’ nhỏ nhếch lên cao.
Cửu Phong cảm thấy nguy hiểm, lập tức nhảy qua một bên.
“Xè——” Đứa trẻ nho nhỏ bày ra cái mặt vô tội, vẻ mặt siêu cấp bình tĩnh mà… bắn nước tiểu lên người Lưu Diễm.
“Nha!” Thưởng cho mi, quỳ liếm đi!
Tiểu Hắc: Thật gớm ghiếc!
Mọi người: “…” Vì sao một em bé mềm mụp thoạt nhìn lại kiêu ngạo như vậy?
Lưu Diễm không hiểu Vu Quả đang ê a cái gì, da mặt nhịn không được mà co giật, ông ta thế mà lại bị một đứa con nít coi thường!
Ông ta thề rằng mình chỉ thấy được hai chữ khinh bỉ trên mặt nó, hơn nữa hành động của nó cũng đã tỏ rõ suy nghĩ của ông ta.
Thằng nhãi này dám đái lên người ông!?
Lưu Diễm nhất thời giận không thể át, nhưng đối phương lại chỉ là một đứa con nít còn chưa biết đi, ông ta chỉ cần hơi để lộ chút phẫn nộ và ý muốn trách cứ, thì Đại Tư Tế Thượng Thành ông ta đừng bao giờ gặp người nữa, nhưng chẳng lẽ ông ta phải chịu sự nhục nhã này?
Lưu Diễm không ra tay, mà tên tâm phúc của ông ta lại hô to: “Lớn mật!”
Tiểu Hắc ôm Vu Quả, nhanh chóng nhảy ra sau như một con sóc chuột.
Thủy Thị và Tùng Sinh cũng đồng thời nhích người, bọn họ muốn ngăn cản nếu tâm phúc của Lưu Diễm ra đòn tấn công.
Chú Vu không nhúc nhích, chỉ cười âm trầm.
Tâm phúc của Lưu Diễm đanh mặt nói: “Đây là đạo đãi khách của Cửu Nguyên? Chẳng những cho một thằng nhãi tiến vào gây rối, mà còn cho phép nó tùy tiện ỉa đái lên người khách?”
Đám người Tùng Kinh nghe hắn ta một câu thằng nhãi hai câu thằng nhãi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tiểu Hắc ló đầu ra: “Nguyên Đế chưa bao giờ sẽ tùy tiện ỉa đái, nó chỉ tiểu lên người kẻ nào xấu xa và kẻ nó ghét thôi. Nguyên Đế ghét các người!”
Đám người Tùng Kinh vừa nghe thấy kia là người mà đứa con của thần ghét, lại càng thêm chướng mắt đám người Lưu Diễm.
Tên tâm phúc của Lưu Diễm chỉ có thể lớn tiếng mắng: “Vô lễ! Chú Vu đại nhân, tôi không cần biết đứa nhỏ này là ai, chúng tôi thân là người được mời…”
“Mi còn chưa xứng để nói chuyện với ta.” Chú Vu nhàn nhạt nói.
Tên tâm phúc của Lưu Diễm chưa nói hết câu thì đã bị nghẹn, mặt mũi trướng đỏ bừng.
Ý niệm trong đầu Lưu Diễm chuyển vô số lần.
Bỗng nhiên! Tiểu Hắc la lên một tiếng: “Ai đánh lén tôi!”
“Kiệt!” Cửu Phong lập tức biến thành chim nhỏ, vọt về phía có kẻ đánh lén.
Thật không khéo, phía kia vừa lúc là chỗ của người Hỏa Thành.
Đám người Lưu Diễm biến sắc.
“Lòng dạ thật hẹp hòi, ngay cả một đứa bé mà cũng đánh!” Tiểu Hắc vừa bế Vu Tiểu Quả, vừa làm mặt quỷ với Lưu Diễm.
Tùng Sinh cũng mắng: “Chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, Lưu Diễm, ông đúng là càng sống càng thụt lùi!”
Chú Vu tức giận: “Bọn mi thật sự dám xuống tay với người của ta!”
Lưu Diễm miệng thì kêu không phải ta, nhưng ông ta cũng không dám chắc liệu có phải thủ hạ của mình thấy mình chịu nhục, vì bất bình nên mới âm thầm ra tay hay không.
Cửu Phong bay quá nhanh, chiến sĩ Hỏa Thành thân bất do kỷ nên chỉ có thể phản kích.
Cửu Phong: “Kiệt!” Đâu phải ta bắt bọn mi, tránh ra!
Chiến sĩ Hỏa Thành nghe không hiểu nó nói cái gì, thấy nó xòe móng vuốt về phía mình thì lập tức ra đòn tấn công.
Ông nhỏ Cửu Phong nổi giận, giỏi lắm, cái đám bọn mi! Vậy đánh bọn mi trước! Phốc phốc phốc!
Chú Vu ngăn cản Lưu Diễm: “Bảo thủ hạ của mi dừng tay!”
Lưu Diễm lùi về sau: “Các người dừng tay trước!”
Mộc Tiễn đã giơ cây cung loại nhỏ lên, chỉ chờ lệnh bắn. Trên mũi tên của anh có tẩm độc, kẻ bị bắn trúng ắt phải chết!
Những người khác thấy tình hình bất ổn, nhao nhao tránh ra xa.
Tiểu Hắc nhìn thấy ánh mắt của Chú Vu, lập tức ôm Vu Quả chạy vào trong đám người.
Nguyên Băng đứng ở chỗ cao, mắt ưng nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, vừa rồi đòn đánh lén quá bất ngờ, ngoại trừ Cửu Phong phát hiện ra phương hướng thì những người khác đều không phát hiện gì.
Cơ hội tới rồi! Kẻ đánh lén thầm gào lên trong lòng.
Cơ mà không biết thằng nhóc kia có năng lực đặc biệt gì, đã vài lần tránh được ám toán của hắn.
Thấy ám toán thằng nhóc kia không được, kẻ đánh lén lập tức đổi sang ám toán những người khác trong sảnh. Hắn ta muốn gây hỗn loạn, tốt nhất là có thể nhân lúc loạn mà bắt đứa con Sinh Mệnh. Mai phục ở Cửu Nguyên lâu như vậy, tuy ra tay vào hôm nay không phải thời cơ tốt nhất, nhưng đây đã là cơ hội hiếm lắm mới đến, hắn không thể bỏ qua.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không đến một lát, đại sảnh trở nên rối loạn.
“Có kẻ đánh lén!”
“Bắt lấy đứa con Sinh Mệnh!” Không biết là ai gào lên.
“Hộ vệ thần tử!”
“Sơ tán khách!”
“Mọi người đừng hoảng loạn!”
Có người đục nước béo cò, hận không thể khiến tình hình càng thêm loạn.
Đây là lần đầu tiên các chiến sĩ Cửu Nguyên gặp phải loại tình huống này, không biết là ai thất thanh hô: “Đóng cửa lớn lại!”
Thế là, từ loạn nhỏ biến thành loạn lớn, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng kêu la thảm thiết, đủ loại âm thanh vang lên.
Người thông minh nhanh chóng trốn vào góc, muốn trốn khỏi những đòn tấn công vô hình.
Người Hỏa Thành bị các chiến sĩ Cửu Nguyên vây công.
Điều kỳ quái là Chú Vu vốn có thể dùng đại chú để trấn áp mọi người, nhưng ông lại không hành động gì.
Có điều, thấy Lưu Diễm cũng không có động tác gì, mọi người như ngộ ra, có lẽ Chú Vu cũng đang phòng ngừa Lưu Diễm ra đại chiêu?
Mà đại sảnh dù rộng thì cũng là một không gian bị phong bế, nếu thật sự để chiến sĩ Hỏa Thành đánh, thì người trong phòng ít nhất cũng phải tử thương hơn phân nửa.
Chiến sĩ Hỏa Thành cũng không dám ra đại chiêu —— bọn người Tùng Kinh đang nhìn chằm chằm bọn hắn, chỉ có thể dùng quả cầu lửa nhỏ để ‘chơi’ với Cửu Phong.
Cửu Phong né quả cầu lửa đến vui vẻ không thôi, quên cả việc bắt kẻ đánh lén.
“Bịch!” Tiểu Hắc rõ ràng đã nhìn kỹ đường mới chạy chợt đâm sầm vào một người đàn ông cường tráng.
Thù Nghệ được giao phó cố ý chặn đường bắt được cổ áo thằng nhóc, vốn muốn dùng sức quẳng nó đến bên chỗ người Cửu Nguyên, nhưng khi thấy trong tay nó còn bế một đứa trẻ khác, liền đổi ý, sửa lại thành kiềm lấy cổ nó, không cho nó chạy loạn.
Tiểu Hắc cũng không sợ, Vu Quả không có phản ứng, chứng tỏ người này không có ý xấu.
Hai thằng nhóc thúi này rất lớn gan, thấy không trốn được, đứa lớn ôm đứa nhỏ, cứ thế đứng bên cạnh Thù Nghệ xem náo nhiệt.
Tùng Kinh và Mộc Tiễn thấy Thù Nghệ không ra tay với tụi nhỏ, còn có chút ý bảo hộ, liền đặt hơn phân nửa lực chú ý lên đám người Hỏa Thành.
Nguyên Băng thu hết tất cả những gì xảy ra trong đại sảnh vào mắt, vừa rồi có người nói với hắn, bảo hắn không cần phải xen vào chuyện của hai đứa nhỏ. Lúc nãy hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm, vì sao Nghiêm Mặc lại truyền tin bảo Tiểu Hắc mang Nguyên Đế về, còn bảo nó tới đại sảnh tổ chức tiệc, cứ như sợ người khác không biết Nguyên Đế chính là đứa con Sinh Mệnh, hiện giờ hắn đã loáng thoáng cảm giác được ý của Nghiêm Mặc.
Thù Nghệ túm lấy Tiểu Hắc, không có động tác gì. Hắn không nhúc nhích, các tộc nhân hắn mang đến cũng không nhúc nhích.
Vu Quả bị kẹp mà khó chịu, kêu oa oa.
Tiểu Hắc sửa lại tư thế bế nó.
Thù Nghệ cúi đầu nhìn Vu Quả, bỗng nhiên cảm thấy thằng nhóc này thoạt nhìn hình như có chút quen mắt?
Vu Quả nhìn chằm chằm Thù Nghệ, nước miếng vãi ra: Năng lượng nhiều quá, thoạt nhìn ăn có vẻ ngon.
“Ê a!” Đưa tiểu gia cho hắn ẵm đê.
Tiểu Hắc không để ý đến nó.
Thù Nghệ thấy Vu Quả chảy nước miếng, thật ghét bỏ mà dời mắt đi.
Vu Quả: Cái đuỵt! Cũng dám ghét bỏ tiểu gia, bộ tưởng tiểu gia ta không nhìn ra sao?! Chờ đó cho ta, chờ tiểu gia ta lớn lên đi!
Đại sảnh càng lúc càng loạn, người bị cuốn vào cũng càng lúc càng nhiều.
Nguyên Băng khóa mắt vào vài người, cười dữ tợn: Bắt được bọn mày rồi! Đúng là trốn kỹ thật!
Ngay khi tình huống bắt đầu có chút thoát khỏi tầm kiểm soát, tất cả mọi người đều sắp nhịn không được mà ra đại chiêu, một ánh hào quang lóe lên.
Bụp một cái, tất cả người trong đại sảnh lập tức biến mất.