“Không sai, tam công tử trẻ tuổi như vậy, Kế mỗ cũng chưa từng gặp qua. Lúc trước lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi.”
Trước kia có một đoạn thời gian Kế Duyên rất si mê nghiên cứu về đạo biến hóa, nhưng có lẽ do hắn học theo phương pháp biến hóa cực kỳ “phản nhân loại” của lão Long và cũng có lẽ là do Kế Duyên không có thiên phú ở phương diện này. Hắn thành công nhất chính là biến thành Thanh Tùng đạo nhân, nhưng vẫn chỉ dùng một ít Chướng nhãn pháp thô thiển như trước đây. Bởi vì bản thân Kế Duyên vô cùng đặc thù, có thể lừa người, nhưng chưa chắc có thể lừa được người quen. Kế Duyên rõ ràng rất không hài lòng, nhưng đáng tiếc là sau này cũng không có tiến triển gì. Tinh lực cũng bị những chuyện khác phân tán bớt.
Thật ra Kế Duyên vẫn chưa mất hết hy vọng với biến hóa chi đạo. Chỉ là, pháp môn này cũng thuộc loại trăm hoa đua nở nhưng khó có thể lọt vào mắt Kế Duyên. Hắn thấy đại đa số pháp này cũng chẳng khác Chướng nhãn pháp là bao. Thần kỳ nhất vẫn là mặt nạ năm đó Đồ Tư Yên thi triển.
Nhưng Kế Duyên bỗng nhiên ngộ ra, nếu kết hợp Du Mộng thuật và Thiên Địa Hóa Sinh, ở trong thế giới hóa ra này, Kế Duyên có thể nửa thật nửa giả thi triển ra thuật biến hóa mà mình vừa ý. Hơn nữa không phải dùng cho hắn, đây là dùng cho người khác, mà còn là trực tiếp biến thành. Cái này không giống việc lừa gạt giác quan, có thể nói là Dương Hạo gần như đã quay lại thời trẻ tuổi trong thời gian ngắn, tuy rằng loại trẻ tuổi này phải duy trì dựa vào pháp lực Kế Duyên.
Cho nên thực ra Kế Duyên cũng không bình tĩnh như bề ngoài mà Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân nhìn thấy. Sau khi biến cho Dương Hạo xong, hắn lại nhìn về phía Lý Tĩnh Xuân.
“Lý công công cũng nên thay đổi một chút.”
Nói xong, Kế Duyên chỉ về phía Lý Tĩnh Xuân, người sau cũng lập tức thay đổi ngược thời gian. Chỉ là không khoa trương như Dương Hạo, vị Lý công công này khôi phục đến khoảng bốn mươi tuổi.
“Ha ha ha ha… Lý Tĩnh xuân, ngươi cũng trẻ tuổi, ngươi cũng trẻ tuổi!”
Dương Hạo vỗ vai Lý Tĩnh Xuân, dường như còn hưng phấn hơn cả Lý Tĩnh Xuân. Người sau cũng vui mừng khôn xiết, thử vận công hành khí đều cảm thấy thuận lợi hơn. Giờ phút này nếu bản thân lão đối chiến nguyên mẫu thì sợ là phần thắng có thể nhiều hơn hai thành nữa đấy.
Sau đó Lý Tĩnh Xuân lặng lẽ nghiêng người, ở một góc độ mờ ám đưa tay dò xét dưới háng mình, lập tức lộ vẻ thất vọng.
Kế Duyên nhìn thấy cảnh này nhưng cũng không nói ra. Hắn ngộ ra thuật này không tệ, nhưng dù sao hỏa hầu vẫn còn nông cạn, có sở trường tự nhiên có hạn chế. Mấy thứ như thiến rồi lại mọc ra này thì hắn làm không được, huyễn hóa một cái thì có ý nghĩa gì đây.
“Ha ha, hiện tại gọi là Tam công tử thích hợp hơn nhiều rồi. Đi thôi, đi tìm cửa hàng đổi quần áo cho hai vị.”
Kế Duyên xoay người rời đi trước. Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân đang hưng phấn cũng vội vàng đuổi theo. Tâm tính của Dương Hạo giống như cũng khôi phục lại hồi trẻ, đi đường đều chạy nhảy, mãi tới khi nhìn thấy người ngoài thì y mới nghiêm túc trở lại.
Ước chừng hơn một khắc sau, tại một cửa hàng mặt tiền bán quần áo không nhỏ ở trong trấn, đám người Kế Duyên đã mua mấy bộ trang phục. Lúc đi ra, Kế Duyên không có gì thay đổi, Dương Hạo từ một thân quần áo hoa lệ biến thành trang phục thư sinh, Lý Tĩnh Xuân cũng mộc mạc hơn rất nhiều.
Trong thời gian ngắn, tâm tính của chủ tớ hai người đã phát sinh biến hóa thật lớn. Cho dù là Kế Duyên cũng có thể cảm nhận được cỗ sức sống hừng hực của bọn họ, nhưng phần kinh nghiệm và trầm ổn kia vẫn còn. Vì đã biết kế tiếp phải làm gì, hai người đi bên cạnh Kế Duyên nhàn nhã quan sát thế giới trong quyển sách này.
“Kế tiên sinh, trời sắp tối rồi!”
Dương Hạo nhìn dòng người trên đường phố thành trấn dần dần giảm bớt, sắc trời cũng bắt đầu tối đi. Y có chút hưng phấn, thấp giọng nhắc nhở một câu. Kế Duyên khẽ gật đầu.
“Ừ, cũng đến lúc rồi! Chúng ta đến khách sạn Hà Điếm đi!”
Sau khi sắc trời tối sầm lại, từng trận gió cũng lớn hơn một chút, thổi tung bụi bặm trên đường. Có đôi khi Dương Hạo còn phải nâng tay áo che mặt lại. Khi người đi lại trên đường càng ngày càng ít, trong ánh sáng tàn dương lờ mờ, thành trấn này làm cho người ta có một loại cảm giác đìu hiu nhàn nhạt.
Khách sạn Hà Điếm nằm ở vị trí vùng ven của thành tránh, là một căn nhà cũ nát và cũng là một khách điếm giá cực kỳ rẻ. Khi đám người Kế Duyên có mặt ở đây, bên ngoài chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ. Nếu so sánh với ánh đèn mờ nhạt trong khách điếm, bên ngoài quả thực đã là đêm tối rồi.
Đám người Kế Duyên đứng ở một nơi nào đó bên ngoài khách sạn, cũng không có ý định đi vào trong, dường như đang chờ cái gì đó.
“Đến rồi!”
Dương Hạo vô thức hô nhẹ một tiếng. Ở trong tầm mắt của y, một thư sinh đeo rương sách đang bước nhanh về phía này, nhìn thấy Hà Điếm khách sạn thì lộ vẻ vui mừng, vội vàng chạy vào bên trong.
“A, mời khách quan vào bên trong, chỉ có một mình ngài thôi ạ?”
Tiểu nhị đón khách ở cửa nhiệt tình mời chào vị thư sinh đi vào.
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ có một mình ta, còn có phòng trống không?”
Thư sinh vừa đi vừa dùng tay áo lau mồ hôi. Chưởng quầy ở bên kia rõ ràng cũng nghe được câu hỏi của y, cười ha hả nói.
“Có, đương nhiên là có rồi. Còn tới mấy gian thượng phòng.”
“Được được, ở lại một đêm bao nhiêu tiền?”
“Ài, khách điếm này của chúng ta nhìn cũ kỹ một chút, nhưng sạch sẽ thoải mái. Thượng phòng một ngày ba mươi lăm văn tiền.”
Thư sinh đang lau mồ hôi vừa nghe lời này, động tác cũng dừng lại.
“Ba, ba mươi lăm văn? Khách điếm này sao?”
Lúc ở bên ngoài, vị thư sinh đã nhìn qua khách sạn này, nát tới cỡ đó mà còn mắc như vậy?
Chưởng quỹ nghe vậy thì thu lại nụ cườ.
“Khách quan, xem ngài nói, đây là phòng tốt nhất trong khách điếm rồi. Mấy gian phòng khác đương nhiên có loại rẻ hơn, rẻ nhất một đêm cũng chỉ mười lăm văn tiền, nhưng đã không còn phòng trống.”
“Ách, chưởng quỹ, nhờ ngài sắp xếp một chút. Nếu không thì như vậy, năm văn tiền, ta sẽ ở kho củi một đêm được không?”
Thư sinh biết vừa rồi mình lỡ lời, cười trừ rồi thương lượng với chưởng quỹ. Tiểu nhị của khách điếm ở bên cạnh đã sớm rời đi làm chuyện khác, hắn cũng nghe ra đây là một người không có tiền nên cũng lười hầu hạ.
“Năm văn tiền? Kho củi?”
Chưởng quỹ đánh giá thư sinh này một chút, “Chậc chậc” hai tiếng rồi nói.
“Mười văn tiền, đêm nay ngươi có thể ngủ trong phòng chứa củi, còn có thể cho ngươi mượn một cái chăn, không thương lượng!”
“Được được, đa tạ chưởng quỹ thông cảm, mười văn thì mười văn!”
Thư sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối trời rất lạnh, có thể có một chỗ chắn gió che mưa để ngủ, lại còn có chăn ấm là tốt rồi.
Chỉ là khi thư sinh đưa tay lấy đồ trong ngực mình, sau khi mò mẫm vài lần, biểu tình trên mặt nhất thời cứng đờ, trán đổ đầy mồ hôi và sống lưng nóng lên.
‘Tiền đâu rồi? Cái túi tiền của ta đâu? Túi tiền đâu?’
“Sao thế? Không có tiền hay còn muốn mặc cả đấy?”
Chưởng quầy ở phía sau quầy nhìn thư sinh.
“Hắc, ta thấy ngươi cũng đừng ở khách sạn nữa. Nhân dịp trời còn chưa tối hẳn, ngươi đi thẳng theo con đường phía bắc. Ở đó có một miếu cũ Hà thần, nơi đó không cần tiền!”
Thư sinh vốn dĩ còn đang bối rối lập tức dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía chưởng quầy.
“Thật sao?”
Chưởng quỹ nhếch miệng cười cười.
“Đương nhiên là thật, chỉ là đường đi hơi xa, nói không chừng tới đó thì trời đã tối rồi.”